Cho Các Ngươi Thời Gian Để Chạy


Người đăng: ngaythodng

Trên Vân lam sơn.

Nắng sớm lờ mờ, mọi người đi tu luyện giống như thường ngày.

Trước kia có một người lưng đeo pháp khí đi khoe khoang, bây giờ lại có thêm
một người —— La Mịch.

Một thanh Trảm Long, một thanh Thiên Gia.

Đi trên đường, mọi người hâm mộ không thôi

.

Lúc tất cả mọi người đi đến Trọng Lực trận, Hoài Diệp làm người bỏ đá xuống
giếng, "Tru Tiên Kiếm Trận của ngươi đâu Nhạc Nhạc?"

Vừa nói xong, tất cả mọi người nở nụ cười.

Dương Nhạc Nhạc liếc nhìn Hoài Diệp, nói: "Ngươi, thật độc... Lập tức sẽ có."

Đám người lại cười ồ lên.

Lúc mọi người đi ngang qua quảng trường lại gặp Ôn Bình ở phía đối diện.

Dương Nhạc Nhạc mở miệng hỏi: "Tông chủ, ngài không có sao chứ?"

Hóa ra bấy giờ Ôn Bình chỉ mặc mỗi chiếc khố, y phục rách rưới, trông rất đáng
thương. Cũng may mà y phục như bị thứ gì đó xé rách nên mọi người mới không
nghĩ đến chuyện khác.

Ôn Bình lắc đầu, theo bản năng liếc nhìn trạng thái của mình.

Lên tiếng trả lời: "Không có sao... À phải rồi, Hoa Tiểu Chu, phụ thân ngươi
nói sao?"

Hoa Tiểu Chu nói: "Phụ thân ta không nói gì, hắn chỉ nói muốn quan sát một
hồi."

"Ừm."

Ôn Bình gật đầu rồi đi về phía Thính Vũ các.

Quan sát?

Vậy cứ để hắn quan sát đi thôi.

Làm một người cha lại tinh tế tỉ mỉ chả khác gì một người mẹ.

Giống như phụ thân của hắn, cho đến bây giờ cũng chưa từng quan tâm sâu sắc
cho hắn như thế.

Sau khi đi đến Thính Vũ các, Ôn Bình vội vàng châm một điếu Sinh Mệnh Xì Gà,
vừa tắm vừa hút, khôi phục tiêu hao to lớn đêm qua.

Qua một đêm, hắn thông qua tầng thứ tám năm lần.

Thủ hộ giả trong hải dương xác thực khó giết, hắn không ngoi đầu lên nên Ôn
Bình rất khó có biện pháp xử lý hắn.

Cộng thêm một lần lúc đầu kia nữa, tổng cộng là sáu lần.

Cũng chính là sáu mảnh toái phiến.

Sau khi thay một bộ y phục mới, Ôn Bình mở chiếc hòm chứa điện thủ trứng ở bên
trong.

Giống như hắn suy nghĩ, Hỏa Linh Tinh ở sâu trong hòm đã hoàn toàn chuyển sang
màu trắng, thế là Ôn Bình liền lấy những tinh thạch màu trắng đó ra, thay thế
cái mới. Sau khi làm xong xuôi, Ôn Bình mới nhớ đến một việc. Ở trong bí cảnh,
Tàng giới của tên Thông Huyền cảnh kia còn chưa mở ra.

Tâm niệm khẽ động.

Tàng giới xuất hiện ở đầu ngón tay của Ôn Bình, sau đó những thứ ở bên trong
đều bị Ôn Bình lấy ra hết.

Bạch tinh chất đống như ngọn núi nhỏ —— dự tính chí ít 100 viên.

"Giàu sụ rồi!"

Nhìn xem cảnh này, Ôn Bình nhịn không được cười ra tiếng.

Tính toán trên người có 100 viên, cộng thêm ba bốn mươi vạn kim tệ, hiện tại
hắn làm gì xem như cũng có chút ít tiền.

Kiến trúc cũng nên thăng cấp thích hợp một chút.

Quan ảnh thất.

Phi chu kiến tạo ốc.

Còn cả chủ điện.

Sau khi thăng cấp ba cái sẽ có thêm năng lực gì, hiện tại khó nói, thế nhưng
nhất định sẽ khiến hắn kinh hỉ.

Đây là phương án thăng cấp chi phí tương đối thấp nhưng hiệu quả lại ổn nhất
trước mắt, tiết kiệm hơn xa so với việc thu hoạch được linh thiện loại mới nhờ
thăng cấp khu ký túc xá.

Ngoài ra, trong Tàng giới cũng còn một số thứ khác.

Mười hộp ngọc!

Thứ này khiến Ôn Bình nhớ đến đống thiên tài địa bảo hắn gặp được trong Tàng
giới kia cũng là dùng hộp ngọc để đựng.

Mở ra xem.

Một chiếc lá vàng óng ánh, phi thường mỏng nhỏ.

Có thêm một thứ nữa chính là linh thạch, lục sắc...

Ôn Bình luôn cảm thấy chiếc lá lẫn kinh thạch kia đều hết sức đặc biệt, đang
muốn xem tiếp, thế nhưng hệ thống nói cho hắc biết lại có người xâm nhập lãnh
địa Bát Hủ tông.

Sau khi liếc mắt nhìn qua tin tức của đối phương, Ôn Bình hứng chí cười.

Người của Bách Tông Liên Minh không ngờ lại đến đây.

Kẻ đến cảnh giới không cao, không, phải nói đổi phương căn bản chưa từng tu
hành.

Ôn Bình cười một tiếng, sinh ra ý nghĩ muốn đi gặp người này ngay, "Chẳng lẽ
biết phái một luyện thể tu sĩ đến cũng bị ta giết sao?

Rời khỏi Thính Vũ các, đi đến ngàn bậc thềm.

Người kia dường như sợ hãi tất cả mọi thứ, đứng dưới ngàn bậc thềm không dám
bước lên, mặc dù tay cầm kiếm nhưng lại là văn kiếm. Chắc hẳn hắn chưa từng
luyện qua kiếm pháp cho nên mới không hiểu rõ kiếm cũng chia văn võ, chắc hẳn
cảm thấy đẹp mắt cho nên mới sử dụng. Cho dù là người bình thường sử dụng kiếm
sẽ sinh ra sợ hãi, nhưng hắn vẫn không có một chút sức mạnh.

Chó săn nằm ở kia khiến hắn không dám bước lên một bước.

"Có ý tứ."

Ôn Bình nở nụ cười, đi lên ngàn bậc thềm.

Phát động Phương Thốn Thiên Địa.

Bước một bước đã đến dưới Vân Lam sơn.

Người kia giật mình muốn rút kiếm ra khi thấy Ôn Bình bỗng dưng xuất hiện
trước người, nhưng mới rút được một nửa thì lại ngập ngừng.

Không tự chủ được nuốt một ngụm nước miếng.

"Ôn tông chủ?"

"Ồ, ngươi biết ta." Ôn Bình mỉm cười.

"Có thấy... chân dung của ngài... Chủ sự đại nhân sai ta truyền cho ngài...
Một câu nói... Hắn có thể khiến cho cả Thương Ngô thành cạn kiệt lương thực.
Sau đó... sau đó tuyên bố là do Bất Hủ tông nên Bách Tông Liên Minh mới như
thế... Muốn bôi xấu thanh danh của ngài... Để tiếng xấu muôn đời." Nói xong,
người kia nhịn không được lui một bước.

Ôn Bình cười cười, "Hắn trốn ở đây?"

"Chủ sự đại nhân hắn đang..."

"Ha ha, không dám đến lại sai ngươi đến. Ngươi đi nói cho hắn biết, chơi thủ
đoạn, ta không dễ mắc bẫy.

"Vâng."

Người kia vội vàng gật đầu, xoay người bỏ chạy.

Ôn Bình cũng không có đuổi theo.

Hắn cảm thấy giết loại người này chả ra làm sao cả.

Chờ khi hắn lấy được Lang Nguyệt Kiếm sẽ lại đi tìm Mộ Dung Thanh.

Thương Ngô thành không có Bách Tông Liên Minh, Đông hồ cũng nên giống như
thế...

...

Tinh Duyệt thành.

Lượng lớn lương thực chất lên xe liên tục vận chuyển ra ngoài thành, Mộ Dung
Hi cởi bỏ khôi giáp, tự mình vào thành giám sát lưu trình này. Hắn xem từng xe
từng xe đưa lương thực ra ngoài thành, cảm thấy cao hứng không nói nên lời. Mà
hiện tại, Vân Liêu lại ngồi trong nhà, ăn hoa quả nhà trồng, trò chuyện cùng
bọn đệ đệ.

Bên cạnh là Vân gia tộc lão cùng người thân và bạn bè.

Vân Liêu trở về, bọn họ hết sức vui.

Nói thế nào đi nữa thì Vân Liêu cũng là hậu thuẫn của Vân gia, luyện thể thập
tam trọng nhưng là cảnh giới mạnh nhất ở Tinh Duyệt thành.

Trò chuyện một chút, một thanh niên tầm hai mươi tuổi hết sức phấn khởi tiến
lên trước nói: "Ca, chừng nào ngươi dạy ta tu hành a."

"Muốn tu hành?"

"Nằm mơ cũng muốn."

"Võ quán, tông môn không phải rất nhiều sao?"

"Bọn họ không lợi hại được như ca ngươi, tìm bọn họ làm gì..."

Câu nói này lập tức đưa đến một trận cười vang.

Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng nhiên phát ra tiếng bắn nổ, hộ vệ hai bên bỗng
nhiên bị hai cánh cửa nổ tung khiến cho bay va vào tường, phún máu.

Ầm!

Thanh âm chấn mạnh bỗng nhiên truyền lại.

Long chấp sự cùng mười mấy người của Bách Tông Liên Minh cất bước đi vào Vân
gia, không một ai dám ngăn cản.

Người Vân gia xem thấy mạch môn, biến sắc.

Thông Huyền cảnh!

Vân phụ lập tức đi lên trước, "Đại nhân, ngọn gió nào thổi ngài đến đây?"

Tôn Dật không nhìn hắn, mà là nhìn chằm chằm Vân Liêu, nói một cách lạnh lùng:
"Ngươi có biết ngươi bán lương thực này cho Thương Ngô thành là vi phạm lệnh
cấm của Bách Tông Liên Minh."

"A!"

Người Vân gia giật mình.

Sắc mặt bỗng nhiên trở nên trắng bệch, dồn dập nhìn sang Vân Liêu.

Chuyện này xử lý sao?

Thiếu tộc trưởng không ngờ lại mua lương thực cho Thương Ngô thành, còn chọc
phải đại nhân vật Thông Huyền cảnh như này.

Lúc này, Vân Liêu chỉ liếc mắt nhìn qua, sẵn đó lạnh lùng nói: "Hôm nay ta đại
biểu Bất Hủ tông cho các ngươi một cơ hội, có thể chạy nhanh bao nhiêu thì
chạy nhanh bấy nhiêu."


Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn - Chương #284