Người đăng: ngaythodng
"Chạy cũng quên chạy, nếu như không phải Thanh Linh lôi kéo hắn, hắn đoán
chừng phải nằm lại ở kia." Một thanh niên nói tiếp, "Lý ca, tiểu tử này đã sợ
đến choáng váng."
"Được rồi, nói những lời nhảm nhí này không có tác dụng gì. Hắn có chết cũng
không liên quan đến ta." Thanh niên họ Lý nói xong, quay đầu tiếp tục đi về
phía trước.
Thanh Linh liếc nhìn Triệu Dịch, cũng không có biểu lộ dư thừa gì, theo đó
tiếp tục đi.
Mà Triệu Dịch thì bị bỏ lại ở sau cùng.
Cũng chính là lúc này, Triệu Dịch thật sự muốn rời đi một cách mãnh liệt.
...
Quan ảnh thất.
Bích Nguyệt Phiêu Linh nhìn xem một màn này, nở nụ cười, nếp nhăn đều ngã
thành gợn sóng.
Cảm giác kia, cười đến như một đứa bé.
"Tiểu tử này còn thật là xui xẻo, vừa dự định ra tay giết yêu thú này, kết quả
bị người nhấc đi, còn bị quở trách một trận."
Đồng thời, Bích Nguyệt Phiêu Linh thầm nghĩ trong lòng: Xem ra người của Bất
Hủ tông mặc kệ là tông chủ, hay là đệ tử, đều không phải người bình thường có
thể hiểu được.
Nếu như không phải hắn ánh mắt độc đáo, cũng sẽ tưởng là Triệu Dịch bị sợ
choáng váng.
"Các ngươi tiếp tục xem đi, đúng, nhắc nhở một câu, Bất Hủ tông không nuôi
cơm."
Ôn Bình đứng lên, không có tâm tư gì nhìn xuống.
Đương nhiên, chủ yếu nhất là bất tri bất giác đã sắp sáng sớm, phòng bếp sắp
thăng cấp thành công, còn phải đi làm linh thiện cho Bích Nguyệt Phiêu Linh,
đồng thời cũng nên đi xem tình hình trồng lúa ở Dược sơn một chút.
Sự tình thật nhiều!
Đối với Ôn Bình, Bích Nguyệt Phiêu Linh rất tùy ý lên tiếng, "Đây đều là việc
nhỏ."
Sau khi trả lời, Ôn Bình đã rời đi Quan ảnh thất.
Sau khi rời khỏi Quan ảnh thất, Ôn Bình đi thẳng đến phòng bếp, vừa mới đến
cửa, phòng bếp cũng theo đó thăng cấp thành công.
Bạch vụ tiêu tán, phòng bếp trang hoàng lại lần nữa lên một bậc thang.
Đi lên lầu hai phòng bếp, lầu hai vậy mà nhiều hơn giá đỡ cổ, ngọc bình phong,
một bộ trạng thái cổ kính, cất bước đi vào trong thì cảm giác đói bụng tự
nhiên sinh ra.
So với chuyện đó, Ôn Bình thật ra quan tâm đến thứ xuất hiện trong cửa hàng
hơn.
"Mở ra cửa hàng bên trong!"
Sau đó, trước mắt hiện ra quang mạc —— vậy trong cửa hàng ập vào mi mắt.
Ngưng mắt lại, Ôn Bình sửng sốt một chút, hỏi: "Cái này là gì?"
Đương nhiên, Ôn Bình không phải không biết chữ phía trên.
Mà là vật đổi mới này thật hiếm thấy —— vậy mà thật là thuốc cải tạo linh
mễ.
Hắn chỉ muốn trồng lúa trên Dược sơn hai tháng, kiếm thêm chút thu nhập cho
tông môn, cũng nhanh gia tốc thực hiện kế hoạch Kiến Mộc lâm. Nhưng hệ thống
lại đưa ra thuốc cải tạo linh mễ, đây là định để hắn biến cả Dược sơn thành
ruộng lúa?
Linh mễ đã qua cải tạo.
Hương vị: Ăn ngon, ăn rất ngon, ăn ngon đến bạo tạc.
Hiệu dụng: Tăng lên tư chất, ôn dưỡng linh thể.
Chu kỳ sinh trưởng: Trưởng thành cần bảy ngày, thành thục cần bảy ngày.
...
Nhìn xem giới thiệu linh mễ, Ôn Bình biểu lộ dần dần hòa hoãn thật nhiều.
Công hiệu sử dụng Ôn Bình càng là thích đến cực điểm.
Tăng lên tư chất.
Ôn dưỡng linh thể.
Cả hai công dụng, tuy là thiên tài địa bảo cũng có tác dụng tương tự, nhưng
nếu không phải có Trường Mạch Công, hắn cũng không có cách sử dụng loại thiên
tài địa bảo như Mộc Lưu Sa để nâng cao tư chất.
Cái trước tựu rượm rà không phải nói, cái sau tác dụng xem như Ôn Bình trước
mắt cần nhất.
Hỏa Linh Chi Thể dựa vào Hung thú thí luyện trường tăng lên quá chậm, một khi
hết trạng thái chiến ý, tu luyện liền sẽ chậm như con kiến, mà linh mễ lại
đúng lúc hắn muốn.
Chợt Ôn Bình liếc nhìn giá của thuốc cải tạo linh mễ.
Một bình một viên bạch tinh!
Bảy ngày chỉ mua được một bình.
"Giá tiền này thật đúng là không rẻ ha." Ôn Bình cảm thán một câu, khắc nghiệt
nhất chính là, bảy ngày mới có thể mua một bình.
Ôn Bình hỏi tiếp: "Hệ thống, một bình này có thể cải biến bao nhiêu mét lúa?"
Hệ thống trả lời, "Cái này phải tự thân túc chủ đi thực tiễn, ngươi trồng sát
một chút, trồng nới ra một ít, cũng có thể đánh phá số liệu hệ thống tính ra."
"Mua."
Ôn Bình không do dự trực tiếp mua xuống một bình —— khoang bình to bằng bàn,
bên trong chứa chút chất lỏng màu xanh lục.
Sau khi nhìn kỹ vài lần, Ôn Bình tìm đến một cái chén, đổ chất lỏng màu xanh
lục ra chén, sau đó lại móc ít hạt ngũ cốc chứa trong túi đeo bên người, đổ
hết cả vào.
"Cải tạo linh mễ này cần bao lâu?"
"Một khắc đồng hồ."
"Ừ, cũng nhanh thật, phải rồi, phòng bếp có công năng đặc thù mới không?"
"Có, công năng mới của phòng bếp, kiến tạo linh điền. Vô Trần thổ thích hợp
trồng cây, thật ra không phải đất thích hợp trồng linh mễ, mà linh điền lại là
thổ nhưỡng thích hợp nhất để trồng linh mễ, dược liệu, thiên tài địa bảo.
Trong thổ nhưỡng hỗn tạp linh khí nồng đậm, có thể cung cấp bất cứ chất dinh
dưỡng gì cần cho bọn chúng sinh trưởng, đề thăng hiệu dụng của bất cứ thứ gì
trồng trên đó lên gấp đôi."
Nghe được câu này, Ôn Bình vui mừng.
Hiệu quả gấp bội.
Vậy nhất định phải kiến tạo a.
"Linh điền bao nhiêu tiền một mẫu?"
Hệ thống trả lời, "10 viên bạch tinh một mẫu."
Ôn Bình do dự một hồi, tính số lượng bạch tinh trong người, lên tiếng trả lời:
"A, còn có thể tiếp nhận. Đúng, có thể kiến tạo ở bất cứ địa phương nào sao?"
Hệ thống trả lời, "Chỉ cần không rời khỏi phạm vi thế lực của Bất Hủ tông thì
đều được."
"Được, vậy kiến tạo linh điền ở chỗ ta đã đào kia đi."
Vừa nói xong, pop-up xuất hiện.
【 Đang kiến tạo... 】
【 Còn thừa thời gian: 1 giờ. 】
Sau đó, Ôn Bình bắt đầu làm linh thiện, chỉ có nhờ làm linh thiện kiếm lại 10
viên bạch tinh, mới có thể bỏ đi cảm giác trong túi trống rỗng.
Sau khi bỏ sủi cảo vào trong nồi, Ôn Bình lập tức mang theo hạt giống đi Dược
sơn.
Thời gian một tiếng sớm đã qua, trên Dược sơn bỗng nhiên nhiều ra một mẫu linh
điền dạt dào linh khí, mà hạt lúa vốn sinh trưởng trên Vô Trần thổ đã là cao
hơn nửa người. Vốn là trồng ở trên Vô Trần thổ, Ôn Bình đoán chừng cũng phải
chờ qua ngày kết xuất hạt ngũ cốc mới lại trồng lại, nhưng hiện tại tất cả đã
kéo rũ xuống đầu.
Ôn Bình lập tức thử bóp xuống một hạt, bóc ra, bỏ chất lỏng màu chất bị bọc
trong xác lúa vào trong miệng.
Cái này thưởng thức, quả nhiên hương vị thay đổi thật nhiều.
Đương nhiên, trừ hương vị, càng mang tới một chút linh khí, bắt đầu ăn để
người thần thanh khí sảng.
Ôn Bình tin tưởng, gạo này nếu như xuất ra đi bán, khẳng định một cái chớp mắt
tựu có thể bán hết.
Thế nhưng, có nhiều thứ sau khi nó thay đổi lại không thể tùy ý lấy ra nhiều.
Có một câu nói hay lắm, có nhiều thứ là ngươi có thể cho, nhưng có nhiều thứ
lại không thể.
Gạo bình thường, Ôn Bình trồng ra, bán đi, liền là làm một lần Thương Ngô
thành chúa cứu thế, là đang làm việc tốt.
Nhưng nếu như bán gạo hiện tại, vậy liền không chắc là chuyện tốt.
Sau đó, Ôn Bình lại vẩy hạt ngũ cốc đã ngâm qua nước cải tạo linh mễ lên linh
điền, sau đó lại phủ lên lớp đất mỏng.
Làm xong tất cả mọi thứ, thời gian cũng không còn sớm, khi mặt trời đã lên đến
đỉnh, Ôn Bình mới trở lại Vân Lam sơn.
Vừa đến tựu gặp Sơn Hoa đến lấy thuốc.
Ôn Bình đưa sủi cảo nóng cho Sơn Hoa, xong cùng Sơn Hoa về lại khu xem ảnh.
Bây giờ, hình ảnh ở khu xem ảnh đang là tràng cảnh trong Nộ tự quan, bất quá
bây giờ cảnh tượng không còn hài hòa như đêm qua nữa, trong hình ảnh, đám
người kia đang chiến đấu với yêu vật. Mười người, bị năm, sáu con Địa Long
vây, trong chốc lát, một móng vuốt của con Địa Long lấy đi một cánh tay của
một thập tam trọng cảnh trong đám người.
Máu tươi tung tóe khắp nơi, chín người còn lại hoảng hốt không thôi!
CONVERTER: HẾT THUỐC, HẸN GẶP LẠI LÚC 21H TỐI!