Người đăng: ngaythodng
Lúc này, đám người nhìn chằm chằm hình tượng trong bí cảnh từ từ thoát khỏi
trạng thái mê mẩn. Ngay từ đầu tuy không có đánh nhau, cũng chưa từng xuất
hiện cảnh tượng kinh tâm động phách, thế nhưng bí cảnh kia thật sự quá hấp
dẫn. Chỉ bằng những người mà Triệu Dịch đi theo sau kia, tuổi trẻ quả thực
khiến người ghen tị. Chừng hai mươi đã thập tam trọng cảnh, ai mà không ghen
tị cho được.
Đương nhiên, nếu như nói nét mặt bây giờ, đa dạng nhất hẳn phải nói đến người
của phủ thành chủ.
Bởi cả đám bọn họ đã bốn năm mươi tuổi rồi mới luyện thể thập tam trọng mà
thôi, hơn nữa đời này cũng không biết có thể tiến nhập được Thông Huyền hay
không.
So sánh như thế khiến cho bọn họ thật sự ghen tị.
Hoàn Thành cũng là như thế.
"Không nghĩ đến con của chúng ta cũng có một ngày như thế."
Hoàn Thành nhìn hình tượng trước mắt, có chút cảm khái.
Còn chuyện gì cao hứng hơn khi thấy tiền đồ của nhi tử tốt đẹp hơn mình? Trước
kia hắn luôn luôn muốn bồi dưỡng nhi tử thành thành chủ, làm cường hào một
phương, nhưng giờ ngẫm lại, thời điểm đó làm nhưu thế quả thật là tầm nhìn hạn
hẹp. Thế giới bên ngoài lớn như thế, hắn lại chỉ muốn nhốt nhi tử của mình
trong lồng.
Cung Vũ Hân gật đầu, cực kỳ tán đồng câu nói này của trượng phu, "Trông hắn
còn oai hơn ngươi thời trẻ nhiều."
"Thời trẻ ta không tính là gì, ta ngay cả Ôn Ngôn cũng không sánh nổi, nhi tử
ta hơn ta không phải rất bình thường sao?"
"Được rồi, nói nhỏ chút, đừng ảnh hưởng đến người khác."
Cung Vũ Hân cười trách trượng phu mình một tiếng, sau đó biểu lộ áy náy quay
sang nhìn bọn người Bích Nguyệt Phiêu Linh.
Bích Nguyệt Phiêu Linh thấy thế, cầm lấy chén nước đặt ở bên cạnh, giơ lên
nói, "Nhi tử có tiền đồ, làm phụ thân cao thứ rất bình thường. Giống như nhi
tử ta, lúc trước thoát ly Thông Huyền cảnh, tiến nhập Thần Huyền cảnh, ta vậy
mà lại cảm thấy mất mát hết sức, bời vì bị vượt qua. Bây giờ nghĩ lại, nuôi
dưỡng nhi tử chẳng phải là vì để cho hắn vượt qua mình a."
"Thần Huyền!"
Hoàn Thành nghẹn lời, nói tiếp cũng không biết nên nói sao.
Đoàn người phủ thành chủ nhìn xem Bích Nguyệt Phiêu Linh, biểu lộ cũng có chút
xấu hổ.
Thế giới khác nhau, nói chuyện cũng khác... Bậc đại nhân vật như này, vậy mà
lại ngồi bên cạnh bọn họ, quả thật giống như nằm mơ.
Lúc này, Bích Nguyệt Phiêu Linh giơ chén nước phát ra một tiếng kinh ngạc khó
tin, "Ai, nước này..."
Lại uống hai ngụm, biểu lộ có chút kinh hỉ.
"Nước này thật đúng là dễ uống, mang theo một chút cảm giác mát mẻ ngòn ngọt,
thấm vào ruột gan, hơn nữa còn giúp tinh thần của ta khôi phục mấy phần."
Theo Bích Nguyệt Phiêu Linh kinh hỉ, những người còn lại cũng bắt đầu giơ
chén lên, đầu tiên là nếm thử một miếng, sau khi phát hiện thật sự uống đặc
biệt ngon thì uống một hơi cạn sạch chén nước.
Biểu tình kia, tựa như là tửu quỷ thích rượu uống rượu cất trăm năm.
"Nước này thật đúng là dễ uống."
"Đúng vậy a, chưa hề uống qua nước ngọt lại mát mẻ khoan khoái như thế."
...
Mấy người tán thưởng vài tiếng.
Bích Nguyệt Phiêu Linh lúc này liền hỏi, "Ôn tông chủ, nước này của ngươi là
thiên tài địa bảo?"
"Nước giếng."
"Ha ha, vậy lão phu lại muốn uống một chén."
Nhìn xem Bất Hủ tông tông môn thi đấu, uống nước, có một phong vị khác.
Nhân sinh mãn nguyện, chỉ đến như thế!
Sơn Hoa nói tiếp, "Ôn tông chủ, ta có thể đi múc nước."
Ôn Bình trả lời, "Không có, Bất Hủ tông quy củ, một người cũng chỉ có thể uống
một chén."
Bích Nguyệt Phiêu Linh hỏi: "Đến uống nước cũng có quy củ?"
"Đúng. Muốn uống ngày mai lại nói."
"Cái này. . . Quy củ thật đúng là nhiều a." Bích Nguyệt Phiêu Linh cảm khái
một tiếng, nhớ tới loại quy củ một giờ kia, lại không hỏi lại chuyện uống
nước.
Cứ việc rất thèm, thế nhưng hết cách.
Người của phủ thành chủ trái lại biết chuyện Bất Hủ tông có nhiều quy củ,
không chút kinh ngạc.
Cung Vũ Hân rất tự nhiên nâng chén, sau đó liếc nhìn thuộc cấp bên cạnh, nói:
"Tiền bối, chén nước của ta có thể cho ngài."
Dùng một chén nước mượn hoa hiến phật, giao hảo một vị đại nhân vật, cớ sao
không làm đâu?
Mà Ôn Bình cắt ngang lời Cung Vũ Hân, "Nước của mình mình uống, nước đưa ra
ngoài sẽ không dễ uống."
Bích Nguyệt Phiêu Linh thấy Ôn Bình không phải ngăn cản, vui mừng, đứng dậy
tiếp nhận chén nước, vừa cười vừa nói: "Làm sao lại không dễ uống đâu?"
Nhưng mà, một ngụm vào bụng.
Nhạt nhẽo!
Hai chữ này lập tức từ trong đầu nhảy ra ngoài.
Đây chẳng phải nước suối bình thường sao?
Sau đó, Ôn Bình thanh âm sâu kín truyền lại, "Nói qua, ngươi không tin."
"Ai, lão phu sai."
Bích Nguyệt Phiêu Linh thở dài, ngồi xuống.
...
Nộ tự quan.
Hoang nguyên mênh mông vô bờ, Triệu Dịch đã đi một giờ, nhưng trong một giờ
này lại chưa thấy được bất cứ thứ gì.
Ngược lại, lại nghe được thật nhiều chuyện về yêu thú từ trong miệng Thanh
Linh.
Đi đến lại đi đến, Triệu Dịch nhịn không được muốn bỏ đi một mình, nhìn lên
trời, bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Tiếp tục như thế, bao giờ mới có thể giết
được yêu thú a."
"Ha ha, thật đúng là trẻ con miệng còn hooi sữa." Một thanh niên mặc áo xanh
lập tức tiếp lời, miệng cười mỉm, nhìn xem Triệu Dịch biểu lộ như xem thằng
đần.
"Không sao, lần đầu tiên đến đây, ai cũng là loại trạng thái này. Trẻ tuổi
nóng tính, nhiệt huyết sôi trào, đều muốn gặp yêu vật, sau đó giết thống
khoái."
"Đáng tiếc, người nghĩ như thế cơ bản đều chết hết."
"Có một người không chết, nhưng gãy chân."
...
Đám người nói xong, nhìn nhau cười một tiếng, liếc nhìn Triệu Dịch rồi trầm
mặc lại.
Bởi không ai muốn lại để ý đến thứ đồ đần này, vốn tưởng kéo được một người
đến lớn mạnh đội ngũ, không ngờ lại kéo đến một người trẻ người non dạ.
Thanh Linh lúc này ở một bên vỗ vỗ bả vai Triệu Dịch, nhẹ giọng thì thầm nói:
"Tính của Lý công tử bọn họ như thế, nhưng bọn hắn không có ác ý. Yêu vật ở
đây quả thật rất đáng sợ, ngươi đừng nói những lời như vậy nữa, lỡ như gặp
thật, chúng ta thật khó đối phó."
"Ừm."
Triệu Dịch bất đắc dĩ gật đầu.
Âm thầm thầm nghĩ: Điểm tích lũy của các trưởng lão hiện tại khẳng định đột
phá chân trời đi?
Không được!
Phải nghĩ biện pháp tranh thủ thời gian tìm giết yêu thú.
Đang lúc ngẩn người, một người kinh hô một tiếng.
"Địa Long!"
Tiếp đó, lòng đất dưới chân bỗng nhiên truyền ra động tĩnh cổ quái, Triệu Dịch
lập tức tĩnh tai lắng nghe, miệng nở nụ cười, yêu vật rốt cục đã đến!
Nhưng đúng lúc này, một bàn tay bắt lấy hắn, nhấc hắn ra đằng sau.
Triệu Dịch bị nhấc lên như thế quả thật trở tay không kip, đang lúc nổi giận,
chỗ hắn mới đứng bỗng nhiên phát ra một tiếng phốc.
Bụi bẩn xông lên!
Một thân ảnh màu vàng đất xuyên qua lớp bụi mù.
Mấy người bên cạnh Triệu Dịch lập tức cầm vũ khí lên chống lại, đao quang kiếm
ảnh, khiến người trông mà hoa mắt.
Bị bọn họ vây công là một con yêu vậy có lân giáp màu vàng đất, thực lực cụ
thể thì Triệu Dịch chưa kịp thăm dò, bởi vì đã bị năm sáu người vây công bức
cho nó lui trở lại trong lòng đất.
"Đi mau!"
Thanh niên dẫn đầu họ Lý lập tức mở miệng.
Đám người vội vàng chạy như điên.
Triệu Dịch không muốn động, thế nhưng lại bị Thanh Linh bắt lại, cũng chạy
theo.
Sau khi đi ra ngoài ngàn mét, mọi người mới tính bước chậm lại.
Thanh niên họ Lý quay đầu lại nhìn Triệu Dịch, hừ lạnh một tiếng, "Vừa rồi
ngươi nói muốn gặp được yêu vật, hiện tại gặp thật, dễ chịu đi? Địa Long
chuyên môn giết những người không biết gì chỉ có một lòng nhiệt huyết như
ngươi đó. Nhìn ngươi như con gấu đứng ngốc hết chỗ chê ở đó, nếu không phải
Tiểu Mộc kéo ngươi thì bây giờ ngươi đã thành hai nửa."