Người đăng: ngaythodng
Ảnh chiếu trên cửa sổ, thân ảnh của Mộ Dung Thanh bồi hồi tại chủ điện Bách
Tông Liên Minh ở Hoàng Lê thành.
Hắn mới từ Phong Nguyên thành đến nơi này, nước cũng không kịp uống một ngụm,
mà mục đích vội vã như vậy cũng chỉ có một, đó chính là đến chờ tin tức. Tín
Chuẩn chỉ nhận một con đường, từ Hoàng Lê thành đến Bách Tông Liên Minh ở Minh
Kính hồ.
Ngoài cửa sổ một mảnh đen kịt, mây đen che kín đại địa đến một điểm tinh quang
đều không có phóng xuất. Nhìn tựa như là trời tùy thời cũng có thể mưa.
Ba ba!
Tiếng vỗ cánh bỗng nhiên từ ngoài cửa sổ vọng vào.
Mộ Dung Thanh vội vàng đẩy mở cửa sổ, vươn tay ra ngoài, Tín Chuẩn tựu rơi
trên cổ tay của hắn.
"Rốt cuộc đã đến!"
Mộ Dung Thanh vui mừng, vội vàng gỡ cuộn giấy vàng cột trên chân nó xuống.
Mở ra nhìn lên!
Mộ Dung Thanh ánh mắt lạnh dần, đồng thời khóe miệng nở nụ cười hài lòng.
Sau đó đi ra khỏi cửa, triệu tập ngay hội nghị Bách Tông Liên Minh!
Tất cả Thông Huyền chấp sự đều trình diện.
Trận hội nghị này chỉ kéo dài một khắc đồng hồ, sau một khắc, tất cả Thông
Huyền trung cảnh của Bách Tông Liên Minh cùng Dực tộc đại yêu của các tông môn
chung quanh Hoàng Lê thành đều bay ra ngoài.
Mục đích chỉ có một, truyền đạt mệnh lệnh —— cắt đứt liên hệ giữa thế giới này
và Thương Ngô thành.
Trưa ngày thứ hai, sau khi Thông Huyền đại yêu không ngừng nghỉ phi hành, rốt
cục đã tiếp cận đến một số tòa thành gần Thương Ngô thành, phân hội Bách Tông
Liên Minh ở đây hỗ trợ dán ra bố cáo.
Trong lúc nhất thời, thành trì chung quanh nghe đến ba chữ Thương Ngô thành
đều kính sợ tránh xa.
Mà hiệu suất làm việc lần này của Bách Tông Liên Minh.
Nếu như Ôn Bình ở đây, khẳng định sợ hãi thán phục, nó gần như đã phá vỡ ghi
chép mấy trăm năm qua của Bách Tông Liên Minh.
Tuyệt đối có thể ghi vào sử sách.
Chủ sự chết cũng không thấy vội vã như thế.
Dương gia, hiện nay là gia tộc lớn nhất Thương Ngô thành, gia tộc giàu có
nhất, từ sau khi Kháo Sơn tông bị hủy diệt thì tiếp nhận một bộ phận thương
nhân từ Thương Ngô thành qua làm việc, phủ thành chủ cũng phái ra hộ vệ hộ
tống bọn họ.
Khi đội xe vừa vào Hắc Nham thành, Dương gia tam trưởng lão lập tức chui vào
trong tửu lâu.
Còn chưa có vào tửu lâu, một trung niên thống lĩnh của đội hộ vệ gọi hắn lại,
"Dương lão, chớ uống quá nhiều, hôm nay còn phải rời khỏi Hắc Nham thành."
"Yên tâm đi, lão phu ngàn chén không say."
Dương gia tam trưởng lão cười cất bước vào trong tửu lâu.
Như là một lão tửu quỷ, xe nhẹ đường quen đi tới một tiệm rượu quen thuộc ngon
nhất.
Lão bản nương ra đón, sau đó Dương gia tam trưởng lão liền không có tâm tư
uống rượu.
Có "Giai nhân" bầu bạn, lại gặp nhiều lần, qua ba lần rượu đều không có cảm
giác gì.
Đang cùng lão bản nương của khách sạn nói chuyện trời đất, ngoài khách sạn đột
nhiên chạy vào một người, chính là người của Dương gia thương hội.
"Tam trưởng lão, không xong!"
"Chuyện gì?" Lão giả mặt có chút ửng đỏ, mang theo chút men say không quay đầu
lại.
"Đồ không mua được, những thương hội kia từ chối bán đồ cho chúng ta!"
"Cái gì?"
Câu nói này để lão giả lập tức tỉnh lại, trên mặt mặc dù còn chút ửng đỏ, thế
nhưng lại không có men say lười biếng.
Lúc mới đến ngoài cửa của thương hội mà họ luôn hợp tác, hộ vệ thống lĩnh của
phủ thành chủ đang lý luận với lão bản thương hội, thế nhưng luận đi luận lại,
người của Bách Tông Liên Minh tựu đến.
"Hắc Nham thành không bán đồ cho ngươi! Mau cút!"
Nói xong, một thập tam trọng cảnh trực tiếp xuất thủ, một quyền liền đẩy lui
hộ vệ thống lĩnh.
Dương gia tam trưởng lão biến sắc.
Thầm nghĩ tình huống không ổn.
Đừng nhìn Thương Ngô thành hiện tại rất hài hòa, chỉ có mấy người bọn họ mới
biết, trước mắt toàn bộ Thương Ngô thành đang ở một tình cảnh hết sức lúng
túng, tất cả đều nhờ lương thực và đồ vật mà những thương hội bọn họ mua được
để duy trì yên ổn, hài hòa, bằng không thì phủ thành chủ sao lại phái ra tu sĩ
hộ tống bọn họ?
Bởi vì lần thú triều kia, giết chết vạn người không nói.
Bọn chúng giết hết tất cả gia súc nuôi trong nhà.
Mà Thương Ngô thành do ở trong núi, luôn phải sử dụng thịt và kim tệ đi đổi
lương thực.
...
Vân Lam sơn.
Chính giữa trưa, khi Lục Dã lên núi lấy linh thiện, thấy không có một ai tản
bộ, nhịn không được tò mò hỏi Ôn Bình đang trong phòng bếp.
"Ôn tông chủ, Bất Hủ tông làm sao đột nhiên an tĩnh như vậy? Cái này đều tiếp
tục đã mấy ngày." Hắn chú ý tới, quảng trường trước chủ điện đã có mấy ngày
không ai quét.
Ngày bình thường, mỗi lần hắn tới cũng chỉ có thể thấy lưa thưa vài mảnh lá
rụng
Nhưng hôm nay nhìn thấy, lại thêm mấy ngày trước đây rơi, lá rụng đều nhanh
che lại cục gạch.
"Đều đang tu hành."
Ôn Bình trả lời qua loa một câu.
Lục Dã cũng không tiếp tục hỏi nhiều.
Đang lúc chờ đợi linh thiện ra nồi, Hoàn Thành lên núi.
Hoàn Thành sau khi thấy Lục Dã thì cung cung kính kính hô một tiếng tiền bối,
chợt nói với Ôn Bình: "Ôn tông chủ, có thể nói chuyện sao?"
"Người tìm được?"
"Không có, bất quá cũng nhanh."
"Vậy nói chuyện gì, không rảnh."
Ôn Bình trực tiếp cự tuyệt Hoàn Thành.
Hoàn Thành không định buông tha cho Ôn Bình, lấy thẳng thân phận trưởng bối
nói, "Ha ha, tiểu tử kia, thân là vãn bối, trưởng bối có chuyện tìm ngươi,
ngươi dám không nói chuyện?"
Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng, chợt lên tiếng trả lời: "Bá phụ, ngươi muốn
nói gì thì nói luôn tại đây đi."
Hoàn Thành lộ ra nụ cười như ý, lập tức nói: "Được rồi, vậy ta nói ngay ở
đây. Ngày mai tông môn các ngươi thi đấu, ta có thể tới xem được không?"
"Làm sao ngươi biết?"
"Hoàn Sơn tiểu tử kia nói cho ta biết, mau nói xem có thể tới quan sát được
không đi."
Hoàn Thành vừa mới dứt lời, Lục Dã ở một bên cũng mở miệng.
Nếu như là tông môn bình thường, tông môn thi đấu hắn thật đúng là không hứng
thú, thế nhưng Bất Hủ tông lại khác, nguyên một đám đệ tử đều giống như tuyệt
thế thiên tài, dạng thi đấu này ngẫm lại cũng thật đáng xem.
"Ôn tông chủ, ngày mai tựu muốn tỷ thí?"
Nghe được Lục Dã, Ôn Bình biết, hai người đều có tâm tư nhìn xem.
Ôn Bình thật ra cũng không ghét chuyện này, lập tức ở trong lòng yên lặng hỏi
hệ thống, "Hệ thống, có thể để người ở ngoài quan sát sao?"
Hệ thống trả lời, "Có thể. Đến lúc đó sẽ có thi đấu hình chiếu, không cần vào
trong cảnh cũng có thể thấy được tình cảnh trong tông môn thi đấu."
Sau khi nhận được câu trả lời từ hệ thống, Ôn Bình gậu đầu với hai người, "Nếu
quả thật muốn nhìn, có thể tới."
Hắn cũng không sợ những thứ như Ngự Kiếm Thuật, Hỏa Xà Thuật bị người khác
nhìn thấy.
Bởi vì ngươi không để cho bọn họ nhìn thấy, ngày sau đối địch cũng phải dùng
đến.
Huống hồ Lục Dã đã thấy.
Hoàn Thành cũng không phải người ngoài.
Sau khi đạt được Ôn Binh cho phép, Hoàn Thành lập tức liền xuống núi, một khắc
cũng không ngừng lại.
Lục Dã sau khi lấy linh thiện, tự nhiên cũng vội vàng xuống núi.
Hai người vừa đi, Ôn Bình thì lại lần nữa đi đến Khu ký túc xá.
Trải qua một đêm, không biết bọn họ có tiến bộ hay không.
Khi đến Khu ký túc xá, chỉ có một bộ phận người ở đó, Ôn Bình không cần hỏi
cũng biết, có người khẳng định là đi Hung thú thí luyện trường.
Đang lúc Ôn Bình đến gần, tiếng cả kinh bất ngờ truyền lại.
"Bay!"
Phát ra âm thanh chính là Dương Nhạc Nhạc.
Không riêng gì hắn, những người khác cũng đều ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu trời,
phía trên kia đang có hai thanh kiếm chính phi nhanh, tựu như lưu quang, còn
lẫn nhau đối đụng một cái.
Ôn Bình ngưng mắt nhìn lại, La Mịch, Hoa Tiểu Chu, đúng là hai người bọn họ.
Ôn Bình âm thầm kinh hãi, La Mịch có thể làm được dạng này hắn không cảm thấy
kỳ quái, dù sao vận khí nghịch thiên.
Thế nhưng Hoa Tiểu Chu có thể như thế, hắn có chút không dám tin tưởng.
Có thể thực hiện được như thế, xem như Ngự Kiếm Thuật nhập môn a?
Đây mới chỉ ba ngày mà thôi.
Thấy cảnh này, Lâm Khả Vô thân là thập tam trọng cảnh cảm thán một câu, "Xong,
'Vợ chồng' hai người lợi hại như vậy, chúng ta nên làm gì a."