Người đăng: ngaythodng
Nghe được câu này, Hoa Tiểu Chu lại là lộ ra nụ cười, trong tươi cười mang
theo một chút nhẹ giễu cợt, còn mang theo một chút hờ hững.
Ngoài miệng mặc dù không nói gì, thế nhưng Hoa Tiểu Chu nhưng trong lòng thì
nói thầm không ngừng.
Ta hạng chót?
Ngươi tại sao không nói tam tinh tông môn phụ thuộc ngươi?
Khoác lác vậy tới mức này, trâu còn có đường sống?
Hoa Tiểu Chu liếc nhìn La Mịch về sau, tới gần, hạ thấp giọng nói nhỏ với tại
La Mịch: "La Mịch, ngươi sẽ không thật dự định gia nhập cái này Bất Hủ tông
a?"
"Ừm."
La Mịch gật gù.
Nhìn xem ánh mắt kiên nghị của La Mịch, Hoa Tiểu Chu dùng ngữ khí chỉ tiếc rèn
sắt không thành thép nói: "Ngươi a, cẩn thận bị lừa."
La Thiên Diệp biểu lộ ngưng lại, chợt bất đắc dĩ cười một tiếng.
Cô nàng này là cố ý a?
Thanh âm lại nhỏ giọng, ở trước mắt Thông Huyền cảnh lại chẳng khác gì lôi âm,
thì thầm ý nghĩa ở đâu? Cái này không phải là rõ ràng nói Ôn Bình đang khoác
lác sao?
...
Hoa Tiểu Chu, năm nay 16 tuổi, tuổi tuy nhỏ, nhưng đã luyện thể thất trọng.
Thực lực mạnh hơn con trai hắn mấy phần. Lại thêm trong nhà có chỗ dựa lớn như
núi, có thủ đoạn trong cùng cảnh có thể xưng hiếm có địch thủ.
Cũng chính lúc khảo hạch tranh tài Thập Tú Thí Luyện tuổi tác quá giới hạn,
bằng không nàng nhất định có thể chiếm được một vị trí trong Thập Tú. Nhưng là
tư chất như vậy đến trong miệng Ôn Bình lại thành tồn tại hạng chót, nàng chịu
không được, cũng không có cách tin tưởng loại đả thương người đặc biệt này,
La Thiên Tuyệt trái lại cảm thấy rất bình thường.
Hắn cũng không hoài nghi câu nói này là thật hay giả, bởi vì Ôn Bình từ đầu
đến cuối đều chưa từng nói dối hắn, mỗi một lời nói ra, đều làm được.
"Ôn tông chủ, không có ý tứ, con dâu ta tuyệt không có ý này." La Thiên Diệp
tính toán đi giải thích, sợ Ôn Bình sinh ra ác cảm.
Nói xong, liền nghĩ để thuyết phục Hoa Tiểu Chu, dù sao cũng không thể bỏ qua
cơ hội gia nhập Bất Hủ tông, một khi bỏ lỡ, rất có thể sẽ luyến tiếc cả đời.
Thế nhưng Hoa Tiểu Chu tựa như biết được suy nghĩ của La Thiên Diệp nói một
câu thuận tiện phá tan những lời La Thiên Diệp định nói, "Bá phụ, có thể
nhanh lên không? Chúng ta đều đi ra nhanh một ngày... Ngài từng nói, trong
vòng một ngày mang ta trở về."
La Thiên Diệp bất đắc dĩ lắc đầu, "Ai, ngươi nha."
Cô nàng này làm sao lại không rõ khổ tâm của mình đâu?
Đây chính là cơ duyên a.
Ôn Bình không để ý đến cuộc nói chuyện của bọn họ, mắt nhìn chung quanh hai
lần, vừa hay thấy bọn người Tần Mịch từ sau chủ điện đi đến.
"Dương sư huynh, ta đã xoát đến tầng ba, Hỏa Xà Thuật hoàn mỹ lĩnh ngộ, đợi
chút nữa muốn hay không tìm một cơ hội luận bàn một chút?" Tần Mịch cười nhìn
Dương Nhạc Nhạc ở bên cạnh.
Dương Nhạc Nhạc ho khan hai tiếng, bước đi nhanh hơn, để lại một câu nói, "Là
đại sư huynh, ta sao có thể ỷ lớn hiếp nhỏ được?"
Ngươi theo tông chủ đi ra ngoài một chuyến luyện thể thập nhị trọng.
Nhưng ta mới luyện thể cửu trọng.
Muốn hành ta thì cứ nói thẳng ra, sao lại lấy cớ lĩnh ngộ Hỏa Xà Thuật làm gì?
Dương Nhạc Nhạc đi lần này, Tần Mịch lập tức nhìn qua Triệu Tình ở bên cạnh,
"Triệu Tình sư tỷ..."
Lời còn chưa nói hết, Triệu Tình trực tiếp sải bước đuổi theo Dương Nhạc Nhạc.
Tần Mịch thầm thoải mái trong lòng, thấp giọng nói: Cảm giác khi dễ sư huynh
sư tỷ thật sự sảng khoái.
"Tông chủ!"
Lúc đi ngang qua Ôn Bình, Tần Mịch khẽ khom người, sau đó chuẩn bị đi Khu ký
túc xá học tập phi kiếm thuật, nhưng mới đi hai bước lại bị Ôn Bình gọi lại.
"Tần Mịch, dẫn sư đệ ngươi đến Khu ký túc xá một chuyến, an bài cho hắn một
nơi ở lại..." Bỗng nhiên, Ôn Bình nhớ đến không có Bất Hủ Thanh Phong Bào.
"Tốt!"
Tần Mịch vừa nghiêng đầu, thấy là hai người La Thiên Diệp thì hơi kinh hỉ, "La
tông chủ, La lão đệ, các ngươi đã tới. Hắc hắc, nếu như quen biết thì dễ làm
rồi, đi, ta dẫn đường."
La Mịch cười gật gù, trả lời hỏi: "Tần ca gần đây sinh hoạt rất tốt a?"
"Cũng không tệ lắm, lần trước ngươi nói cho ta khả năng là qua một đoạn thời
gian nữa mới có thể đến được, không nghĩ tới mới qua ba bốn ngày... Ai, ở đây
lại có thêm một mỹ nữ sư muội?" Tần Mịch vội vàng liếc thoáng qua thiếu nữ ở
bên cạnh La Mịch, mặt nở nụ cười.
Thiếu nữ mặt trắng như ngọc, cả người lộ ra vẻ đẹp đáng yêu đặc hữu của thiếu
nữ.
Bất quá hắn xem như thế lại bị La Thiên Diệp mắng.
"Tiểu tử thúi, nhìn gì mà nhìn, đây là con dâu của lão phu!"
Tần Mịch ngượng ngùng cười một tiếng, chợt vỗ trán một cái, nói: "Ai... Cảm
giác thật quen thuộc... La sư đệ, nói cho ngươi biết, muội tử lúc trước ngươi
trộm xem tắm hiện tại cũng ở Bất Hủ tông, hơn nữa nãi nãi của nàng cũng là
trưởng lão Bất Hủ tông, ngươi phải cẩn thận."
Tần Mịch nói bóng gió là Chiêm Đài Diệp đang ở đây.
La Thiên Diệp nghe thấy thế lập tức biến sắc.
Tuyền Qua thần tượng thật gia nhập Bất Hủ tông!
Hắn tưởng Ôn Bình chỉ nói thế thôi, khẳng định không thể thành công.
La Thiên Diệp nhịn không được ôm quyền trước Ôn Bình, cảm thán nói: "Ôn tông
chủ, bội phục, bội phục!"
Đây cũng là Tuyền Qua thần tượng đầu tiên gia nhập một thế lực dưới tam tinh
a?
Ôn Bình bất đắc dĩ cười một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: Tần Mịch gia hỏa là
trời sinh lỗ tai trang bức sao? Ta đã không muốn trang bức, ngươi trái lại
gián tiếp giúp ta trang bức.
Hiện tại, Hoa Tiểu Chu cũng không có phát giác được La gia phụ tử kinh ngạc
cùng đau thương.
Đương nhiên, người đau thương là La Mịch.
Bởi vì người hắn sợ trông thấy nhất chính là Chiêm Đài Thanh Huyền!
Hoa Tiểu Chu không phát giác được biến hóa của hai người bọn họ, lạnh giọng
nói với Tần Mịch: "Ngươi nói hươu nói vượn gì đó, hắn sao lại có thể nhìn trộm
người khác?"
Tần Mịch vừa quay đầu lại, lén nở nụ cười, sau đó thấp giọng nói bên tai La
Mịch: "Ai, nàng dâu của ngươi thật hung dữ, cũng là người Thiên Diệp tông các
ngươi?"
La Mịch trả lời, "Nàng là nữ nhi của Hoa Tử Tuần tiền bối."
"Hoa Tử Tuần... Tốt a, chưa từng nghe qua." Mặc dù chưa từng nghe qua, hắn cảm
thấy khẳng định không phải loại lương thiện, nếu không sao lại sinh ra người
vẻ ngoài như tiên nữ nhưng tâm lại là nam nhân?
Nhưng câu nói đó lọt tới trong tai Hoa Tiểu Chu lại biến tấu sang một dạng
khác, nàng dùng tay chọc chọc Tần Mịch, lạnh giọng hỏi: "Phụ thân ngươi là ai
vậy, ta khẳng định cũng chưa từng nghe qua."
Tần Mịch lập tức quay lại cười nói: "Ngươi nếu là chưa nghe nói qua phụ thân
ta, ta mời ngươi ăn cơm! Phụ thân ta tên Tần Hải, người xưng Tần đảo chủ."
Dứt tiếng.
Người La gia cùng Hoa Tiểu Chu đồng thời ngừng lại.
Tần Hải.
Không phải là đảo chủ Phi Ngư đảo sao?
Một trong những người cầm đầu nhị tinh cự đầu thế lực. Không, phải nói là
người cầm đầu duy nhất của thế lực cấp cự đầu.
Bởi vì hiện tại Thông Huyền thượng cảnh của hai nhà khác đã chết hết, Phi Ngư
đảo thành một nhà độc đại.
"Ngươi là thiếu đảo chủ Phi Ngư đảo?"
Hoa Tiểu Chu hơi không dám tin tưởng người trước mắt, thầm nghĩ trong lòng:
Thiếu đảo chủ Phi Ngư đảo sao lại ở tại không tinh tông môn?
Quá giả a?
Tần Mịch cười đắc ý, lộ ra nụ cười ngây thơ, "Hì hì, muốn phản kích? Nói không
biết phụ thân ta, nói cho ngươi, không có khả năng. La sư đệ, ngươi thiếu ta
một bữa cơm."
"Ta bao giờ nợ ngươi một bữa cơm?"
"Vợ ngươi thua, không phải ngươi dùng tiền trả sao?"
"Ách... Tốt a."
Với đạo lý này, hắn không thể phản bác được.
Tần Mịch vỗ vỗ bả vai La Mịch, vừa cười vừa nói: "Đúng rồi, đi Khu ký túc xá
ngươi phải chuẩn bị tâm lý kỹ càng, hiện tại Chiêm Đài Diệp đang ở bên trong,
còn cả Chiêm Đài Thanh Huyền trưởng lão, các nàng đều tại..."