Người đăng: ngaythodng
Ôn Bình vừa từ trong Hung thú thí luyện sân ra khỏi Nhiễu sơn thì ngây ra một
lúc, ngẩng đầu nhìn cự yêu ở trên đỉnh đầu một trăm mét, hơi kinh ngạc.
Thông Huyền thượng cảnh đại yêu!
Chẳng lẽ nửa bước Thần Huyền chết trong bí cảnh không được truyền ra Đông hồ?
Nếu không sao lại có người như muốn chết đến Bất Hủ tông. Hẳn có người cảm
thấy mình mạnh hơn nửa bước Thần Huyền sao?
Bây giờ, Lục Dã đang ở Vân Lam sơn, ngắm nhìn cự yêu trên bầu trời, tự lẩm bẩm
một tiếng.
"Thông Huyền thượng cảnh Tiết Ký!"
Hắn biết Tiết Ký là cự yêu gì, đây chính là vương giả trong đại yêu, thân thể
tuy giống cự điểu nhưng thực chất bên trong lại chảy xuôi huyết dịch Man Ngạc,
không phải ai cũng có thể chỉ huy được nó.
Muốn chỉ huy nó, ít nhất phải có cảnh giới nửa bước Thần Huyền.
Dù vậy, hắn tự hỏi mình không có thực lực đi thuần phục Tiết Ký, đánh với Tiết
Ký đoán chừng cũng khó trăm phần trăm chiến thắng. Bởi nó có huyết thống yêu
vương, không phải Thông Huyền thượng cảnh cự yêu bình thường.
Hắn không rõ, người có thể thuần phục cự yêu này sao lại giáng lâm Bất Hủ tông
này?
Mà lại trong trạng thái có thể ra tay bất cứ lúc nào.
Bây giờ, Ôn Bình ra khỏi Nhiễu sơn chạy tới Vân Lam sơn, tuy kinh ngạc khi có
người đánh đến tận cửa, nhưng Ôn Bình càng thêm tò mò đối phương là ai, tại
sao lại đến đây, hơn nữa lại mở miệng muốn bí bảo.
Người biết hắn lấy bí bảo đâu có bao nhiêu?
Cũng chỉ có Hàm Vân đã bị mất một đoạn eo.
Chẳng lẽ tên kia eo cũng mất lại sống sót loan tin hắn giữ bí bảo ra ngoài?
Tiếp đó, sau cự yêu nhảy xuống hai người. Một nam một nữ, đều khiến Ôn Bình
cảm thấy quen thuộc không hiểu. Sau khi rơi xuống đất, hai người đứng ở trung
ương quảng trường. Ôn Bình bây giờ mới nhìn rõ hai người.
Nha!
Ôn Bình bừng tỉnh đại ngộ, đây không phải là hai vị đại nhân vật của tam tinh
thế lực ở trên Cực Cảnh sơn ngày hôm đó sao?
May mà có hai người bọn họ, bản thân mới có cơ hội hoàn thành mười hạng phỉ
nhổ.
"Đại nhân!"
"Đại nhân!"
Hai người rơi xuống quảng trường, trực tiếp quỳ một chân trên đất.
Tiếp đó, từ sau cự yêu lại nhảy xuống hai người, mà hai người này đăng tràng
tựa như mang theo hiệu ứng vậy, Tiết Ký đại yêu kia thét lên liên tục, chấn
động khiến cho cả Thương Ngô thành rung chuyển theo.
Hai người rơi xuống đất, bộ dáng theo đó ập vào mi mắt.
Một nam một nữ cũng là bộ dáng bảy tám chục tuổi, nếp nhăn trên mặt tựa như
những gợn sóng, một cái nối tiếp một cái. Lão giả chống quải trượng đầu rồng,
quấn lấy lam kim sắc trường bào, ánh mắt lạnh lùng tỏa ra.
Mà lão ẩu cũng đồng dạng băng lãnh, nhưng nàng lại dễ nói chuyện hơn lão giả
kia nhiều.
Nàng chống một quải trượng đầu xà, con xà kia còn thè lưỡi —— không sai, trên
quải trượng của nàng là một đầu xà thật.
Đồng thời, quải trượng giẫm đất một cái, một cỗ khí lãng khổng lồ nháy mắt
đánh lan ra xung quanh ép cong cả cây. Mà bây giờ, trừ Lục Dã cùng Chiêm Đài
Thanh Huyền hai người, những người còn lại cũng nhịn không được lui lại mấy
bước.
Lục Dã cùng Chiêm Đài Thanh Huyền hai người cảm thụ rất rõ cảnh giới của lão
ẩu, thế nhưng cũng do rất rõ cho nên hai người hơi kinh hãi.
Mà thời khắc này, Ôn Bình đứng trước đám người, không nhúc nhích tí nào.
Lão ẩu có hơi kinh hãi, ánh mắt ngưng lại nhìn hướng Ôn Bình, nàng rất khó
tưởng tượng một người trẻ tuổi như thế, không, phải nói là tiểu mao hài nhỏ
như thế, tại sao lại không hề động khi đối mặt với uy áp của mình.
Nàng không phải Thần Huyền nhưng cũng đã bước nửa bước đến Thần Huyền cảnh,
mặc kệ ở phương diện nào thì cũng không phải Thông Huyền cảnh có thể sánh
bằng. Nửa bước Thần Huyền ở Minh Kính hồ có thể chiến một trận với nàng lác
đác không có mấy, cho dù là gặp Thần Huyền nàng cũng dám nói bản thân tuyệt
đối có sức liều mạng.
Thông Huyền thượng cảnh gặp nàng chỉ có thể ngoan ngoãn thần phục, chớ nói chi
một tiểu mao hài miệng còn hôi sữa.
Ở loại tuổi này, tối đa cũng chỉ là một luyện thể cảnh.
Mà luyện thể cảnh dưới áp lực của nàng chẳng khác gì sâu kiến.
"Ngươi là ai?"
"Ta chính là tông chủ Bất Hủ tông, có chuyện gì sao?"
Ôn Bình lập tức lên tiếng.
"Là ngươi?"
Lão ẩu cười ha ha, phảng phất như nghe thấy chuyện buồn cười nhất thế gian,
chợt hừ lạnh một tiếng, vậy mà không nói hai lời, quải trượng giẫm một phát
rời khỏi tay bay thẳng đến chỗ Ôn Bình. Mà uy áp của một cây quải trượng mang
lại thế mà lại không kém hơn công kích của một Thông Huyền thượng cảnh.
Ầm!
Tiếng xé gió quanh quẩn trên Vân Lam sơn.
Nương theo quải trượng đập tới, có cả gió lốc, tựa như muốn xoắn nát tất cả
mọi thứ trước mắt vậy.
Trông thấy thế, Ôn Bình ngây ra một lúc.
Lập tức im lặng.
Người này rõ ràng là nhân vật phản diện, thế nhưng tại sao lại không nói nhiều
thêm một câu? Vừa gặp mặt, không xác định rõ mình là tông chủ Bất Hủ tông hay
không, vậy mà đã động thủ ngay rồi. Nửa bước Thần Huyền đều là dạng này?
Bất quá hoàn hảo, quải trượng này, hắn không thấy có gì uy hiếp.
Cho nên hắn không có lui!
Bây giờ lão ẩu cũng không có biểu lộ dư thừa, ngược lại nhìn xem chung quanh,
trong con ngươi lộ ra một tia khác lạ —— tựa hồ là đang chờ đợi cái gì.
Không sai, nàng chờ là cao thủ chân chính.
Mà không phải là những người trên quảng trường này.
Nàng biết, sau lưng Bất Hủ tông có cao nhân, có thể giết chết nửa bước Thần
Huyền. Cho nên cử động lần này của nàng là vì ép cao thủ kia hiện thân, mục
đích thật ra không phải là vì giết Ôn Bình, với nàng thì giết một mao đầu tiểu
tử thật nhàm!
"Chậm đã!"
Đột nhiên, một thân ảnh xuất hiện trước mắt Ôn Bình.
Mục Dã không biết lúc nào đã xuất hiện trước người Ôn Bình, mạch môn mở ra,
tiện tay quét một phát, đánh bay quải trượng. Đồng thời một tay còn lại nắm
lấy con xà kia, ném nó trở lại.
Ầm!
Nương theo lấy chấn mạch thanh âm.
Quải trượng bị đánh bay ra sau, quay trở lại trong tay lão ẩu.
Lão ẩu biểu lộ ngưng trọng, chợt vui mừng, "Hiện thân nhanh như thế, còn tưởng
là đại nhân vật gì."
Nàng lập tức ngưng mắt coi trọng Lục Dã.
Cũng là cảnh giới nửa bước Thần Huyền!
Sau khi khóe miệng con lên lộ ra một nụ cười tươi vui, nàng cũng mở ra mạch
môn, sau đó xòe bàn tay ra, trực tiếp bắt lấy quải trưởng phản kích lại, sau
đó xử ống tay áo quét qua, cuốn lên một cơn lốc đánh thẳng tới mạch khí đang
ập tới.
Ầm!
Tiếng vang ầm ầm vang tận may xanh, bụi đất bay đầy trời.
Khi bụi mờ tản đi, lão ẩu không hề động đậy, tay nắm quải trượng, trong tay
ngưng hiện ra lục sắc mạch khí —— đây là muốn phóng thích mạch thuật —— mà lại
là dị mạch mạch thuật!
...
Lão giả đứng sau lưng lão ẩu thấy thế, trên mặt không có biểu lộ dư thừa, vẫn
như cũ là chống gậy đứng ở đó, một cỗ khí thế nội liễm phảng phất nhưi núi bất
động ở đó, khiến người ta kinh ngạc.
Hắn cảm thụ được uy áp Lục Dã mang đến cho hắn, khóe miệng hiện ra nụ cười
khinh thường.
Yếu!
Rất yếu!
"Cái gọi là giết nửa bước Thần Huyền, thật là một trò cười, nửa bước Thần
Huyền ngay cả dị mạch đều không có, thực lực không khác gì sâu kiến. Loại thế
lực nhỏ này lại dám đụng đến bí bảo, dám lấy đi thức không thuộc về mình?"
Nói xong, lão giả mở miệng nói lão ẩu, "Không nên giết hắn, cho hắn một con
đường sống!"
Mặc dù yếu, thế nhưng vẫn có thể mời đến Di Thiên tông.
Cứ như thế giết, quá đáng tiếc.