Người đăng: ngaythodng
"Ba tên Thông Huyền thượng cảnh."
Lục Dã nói tiếp.
"Bất Hủ tông này thật đúng là quái." Mỗi lần tới sẽ lại thấy có người ở chỗ
này làm ra chút chuyện cổ quái.
Vừa khóc lại vừa cười.
Hiện tại, ba cái Thông Huyền thượng cảnh chơi trò bịt mắt sờ người.
Tìm lối ra?
Lối ra chẳng phải ở dưới chân các ngươi sao?
Không có suy nghĩ nhiều, Bích Nguyệt Di bước thẳng lên Vân Lam sơn, vẫn là đi
tìm Ôn tông chủ quan trọng hơn.
Chờ Cường Tử mang theo linh thiện xuống núi, đã đợi không được.
Đây là lần thứ tám thái tổ ngất đi.
Nhờ cậy nửa bước Thần Huyền cưỡng ép vận chuyển mạch khí để ổn định nhịp tim,
nhưng tiếp tục như thế tối đa chỉ có thể kéo dài đến chạng vạng tối.
Nhưng vừa lên ngàn bậc thềm, cảnh tượng trước mặt khiến Bích Nguyệt Di sững
sờ.
"Cường Tử!"
Cường Tử vậy mà nằm ở trên thềm đá, một tay không biết đi đâu, thân thể tức
thì bị máu nhuộm đỏ, hoàn toàn tiêu tán khí tức, an tĩnh hơn cả Bích Nguyệt
Phiêu Linh đang hôn mê, tĩnh đến đáng sợ.
Sau khi hô lên, Bích Nguyệt Di lập tức ngồi xổm người xuống kiểm tra mạch đập
của Cường Tử, kiểm tra một hồi, hắn lại thấy được lỗ máu chỗ ngực Cường Tử!
"Các ngươi!"
Bích Nguyệt Di lập tức đứng dậy, xông tới chỗ Triệu Dịch, tức giận nói.
Triệu Dịch vội vàng mở miệng, "Tiền bối, người không phải chúng ta giết, lúc
tông chủ xuống núi trở lại, liền mang theo vị tiền bối này trở về. Tông chủ
nói với ta, nếu có người tới nhặt thi thể thì phải nói cho người ta, nếu có
chuyện thì đi gặp hắn."
Lục Dã lạnh giọng hỏi, đồng thời nửa bước Thần Huyền khí thế ép thẳng tới,
"Không phải các ngươi thì ai giết?"
"Chờ một chút."
"Thiếu chủ, Cường Tử chết tại Bất Hủ tông này, khẳng định cùng bọn họ thoát
không khỏi liên quan."
"Trước đi gặp Ôn tông chủ xem sao, nếu chuyện này là hiểu lầm, ngươi nháo như
thế, thái gia sao có thể được trị liệu đây?"
"Nhưng là..."
Còn định phản bác, nhưng bị Bích Nguyệt Di trừng mắt, không có cách, Lục Dã
đành phải gật đầu.
"Tiền bối, xin chờ ở chủ điện, ta đi tìm tông chủ."
Triệu Dịch nói xong, lập tức đi tới phía phòng bếp, đương nhiên con đường này
thông quanh chứ không phải chỉ thông tới Khu ký túc xá. Triệu Dịch cũng không
biết chính xác Ôn Bình ở đâu nên chỉ có thể đi đến từng nơi để tìm.
May mắn hắn mới đi tới phòng bếp đã trông thấy tông chủ.
Triệu Dịch vội vàng chạy lên trước, nói: "Tông chủ, bằng hữu của cỗ thi thể
kia đến."
"Ừm."
Ôn Bình gật gù.
Đưa sủi cảo đã chuẩn bị tốt trên bàn qua, nói: "Nói với bọn họ, người là do ba
người bịt mặt ở dưới núi giết, một người gọi là Tôn Tây. Chén thứ nhất đã bị
đổ, muốn chén thứ hai thì phải đưa 10 bạch ttinh. Nhớ kỹ, nếu như không đưa
bạch tinh thì để sủi cảo cho chó ăn."
"Vâng."
Triệu Dịch gật gù.
Ôn Bình nói xong, trực tiếp lại đi Khu ký túc xá.
Triệu Dịch vội vàng bưng Nguyệt Quang Sủi Cảo bản thăng cấp đi tới phía chủ
điện, vừa nhìn thấy Bích Nguyệt Di, còn chưa đến nơi thì đối phương đã lên
tiếng hỏi: "Sao rồi, tìm được Ôn tông chủ chưa?"
"Tìm được!" Triệu Dịch trả lời.
Lục Dã lạnh giọng hỏi: "Vậy tại sao không đến gặp chúng ta?"
Triệu vội vàng trả lời, "Tông chủ bận chuyện nên không thể đến. Bất quá tông
chủ có mấy lời để ta chuyển cáo lại cho hai vị tiền bối. Người là bị ba người
bịt mặt trên bậc thang giết, một người trong đó tên là Tôn Tây."
"Tôn Tây!"
"Người của Tôn gia."
Bích Nguyệt Di cùng Lục Dã một trước một sau hô lên.
Đương nhiên, chỉ một câu nói của Ôn Bình thì hai người không tin, nhưng Ôn
Bình gọi được tên một người của Tôn gia.
Tôn Tây, Tôn gia nhị trưởng lão!
Nơi này là Đông hồ, khẳng định là không thể biết được Tôn Tây.
Bích Nguyệt Di tin Ôn Bình, bất quá vẫn là hơi nghi hoặc một chút, hỏi thăm:
"Người Tôn gia sao lại giết Cường Tử?"
Lục Dã ứng tiếng, "Thiếu chủ, Tôn gia những năm này một mực bất mãn Bích
Nguyệt gia chúng ta, âm thầm hành động nhiều tiểu động tác, bất quá gia chủ
một mực coi bọn họ như tôm tép nhãi nhép nên không quản đến. Không ngờ lần này
vậy mà liên lụy đến thái tổ."
"Đi xem một chút bậc thềm!"
Bích Nguyệt Di lập tức hạ lệnh, Lục Dã mặt bận bịu chạy ra ngoài.
Khi Lục Dã lại lần nữa đi tới ngàn bậc thềm, ánh mắt dừng lại trên người ba
người kia —— ba người bọn họ còn đang giả thần giả quỷ.
"Tôn Tây!"
"Đại ca, bức tượng kia gọi ngươi."
"Không sao cả, không cần phải để ý đến, ảo tưởng không giết chết người được,
chỉ có thể quấy nhiễu chúng ta."
"Vẫn là đại ca hiểu rộng biết nhiều, chúng ta vẫn là mau chóng thoát khỏi mê
trận, nếu không nửa bước Thần Huyền của Bích Nguyệt gia đến đây."
Ba người một hỏi một đáp, chợt tiếp tục đi loạn trên ngàn bậc thềm, nhưng họ
vẫn ở chỗ cũ không hề di động.
Lục Dã nghe được ba người lầm bầm lầu bầu, còn không để ý đến hắn, nhướng
mày, lập tức bước đến trước mặt ba người.
Người Tôn gia lại còn dám giở trò sau lưng!
Còn dám giết Cường Tử!
Trọng kiếm lập tức tựu từ trong Tàng giới bị lấy ra, chỉ nghe "keng" một
tiếng, trọng kiếm ra khỏi vỏ, nương theo lấy chấn mạch thanh âm, một đạo lam
sắc kiếm khí cao tới mười trượng lập tức bổ ra, muốn một kiếm giết chết.
"Đại ca, huyễn tượng này thật thật!"
"Chúng ta có động thủ hay không?"
"Các ngươi hiểu mê trận sao? Không hiểu cũng đừng có động, huyễn tượng, ngươi
càng là phản kích, liền sẽ hãm nhập càng sâu."
Vừa nói xong.
Hai người ở phía trước lập tức bị kiếm khí chém thành hai nửa.
Máu tươi phun lên trên mặt Tôn Tây.
"Đây..."
Tôn Tây lập tức dùng tay huơ lên, biến sắc.
Thật!
Con mẹ nó!
Trước mắt thật có nửa bước Thần Huyền đánh lại.
Giật mình, Tôn Tây lập tức muốn chạy, bắn vọt ra, thế nhưng vẫn như cũ ở chỗ
cũ, nhưng Lục Dã lại càng ngày càng gần.
Lục Dã phát giác ra được chuyện này, sao lại không hiểu bậc thềm này khẳng
định có vấn đề.
Không bằng đi đuổi đến cùng, một kiếm hiện ra.
Vút!
Kiếm quang lướt thẳng qua thân thể Tôn Tây, chém hắn thành hai đoạn.
Bịch!
Hai thanh âm ngã xuống truyền lại.
Cái trước là thân thể, cái sau là chân.
Đến chết, Tôn Tây cũng không thể tin được màn này, trong đầu nổi lên ý nghĩ
sau cùng của cuộc đời.
Chẳng lẽ từ đầu đến cuối đây không phải huyễn trận?
Cho nên Mịch Trân Châu mới không có hiệu quả.
Đáp án không có cơ hội để giải khai, ý nghĩa về sau lại không có bất cứ sinh
cơ gì nữa.
"Cường Tử, báo thù cho ngươi!"
Lục Dã nhìn lên trời, dùng ngữ khí bi thương nói ra câu này.
Chợt, ánh mắt của hắn dừng lại ở dưới chân.
Bậc thềm này!
Vậy mà vây khốn ba tên Thông Huyền thượng cảnh!
Ngay tại lúc đó.
Bích Nguyệt Di lại lần nữa lấy ra 10 viên bạch tinh đưa cho Triệu Dịch, sau
khi nhận lấy sủi cảo, lập tức nhờ Triệu Dịch nâng Bích Nguyệt Phiêu Linh lên
để bản thân đuốt ăn. Bích Nguyệt Phiêu Linh chỉ có một chút ý thức nên không
kháng cự, mở miệng tiếp nhận Nguyệt Quang Sủi Cảo bản thăng cấp.
Sau khi chén 10 miếng vào trong bụng.
Khuôn mặt tái nhợt như tuyết lúc ban đầu đột nhiên biến xanh xao một mảnh,
tiếp đó lại đến vẻ ửng đỏ.
Màu đỏ này lại không lui tán.
Nó lưu lại trên mặt Bích Nguyệt Phiêu Linh.
Bích Nguyệt Di vui mừng, sao lại không rõ đây là tác dụng của linh thiện tạo
nên, "Quả nhiên hữu hiệu!"
"Phốc!"
Bích Nguyệt Phiêu Linh bỗng nhiên nghiêng người sang một bên, miệng phun ra
chất lỏng màu xanh lục.
Chuẩn xác đến nói, trong chất lỏng xanh lục kia kèm theo một thứ tử sắc —— Mộ
Oanh chi độc.
Cái này phun một cái, trạng thái của Bích Nguyệt Phiêu Linh lại lần nữa khôi
phục một chút.
Chí ít, bây giờ có thể trợn mắt thấy Bích Nguyệt Di.
Bích Nguyệt Di lập tức hô về phía Lục Dã đang ở dưới ngàn bậc thềm: "Lục Dã
tiền bối, thái tổ không sao."
"Sống lại!"
Lục Dã vui mừng.
Một đống thiên tài địa bảo phổ thông đến không thể phổ thông hơn lại có thể
cứu sống Bích Nguyệt Phiêu Linh!
Lập tức tăng nhanh bộ pháp, xông vào trong chủ điện.