Biến Cố Sinh!


Người đăng: ngaythodng

Ôn Bình hiểu tại sao Chiêm Đài Thanh Huyền lại kinh ngạc.

Tru Tiên ở trước mặt nàng liền là mở ra một thế giới mới, phá vỡ nhận thức tu
luyện cố hữu trong đầu nàng, hơn nữa, thân lâm kỳ cảnh phảng phất như những
người kia đang ở trước mắt vậy, cảm giác càng kinh người.

Ngay cả Ôn Bình hắn cũng là nhìn những thứ này nhiều thành quen.

Nhưng nàng không phải.

Sau khi rời khỏi Quan ảnh thất, Ôn Bình lại đến Hung thú thí luyện trường, bắt
đầu điên cuồng tu hành.

Một đêm chưa ngủ, một mực tu luyện đến sáng hôm sau.

Ôn Bình tranh thủ thời gian đi tới phòng bếp, bắt đầu chế biến Nguyệt Quang
Sủi Cảo bản thăng cấp. Do hôm qua đã gia công sẵn rồi nên hôm nay Ôn Bình chỉ
việc gói kỹ chúng lại rồi cho vào trong nồi, chỉ chờ một hai canh giờ rồi vớt
ra khỏi nồi.

Quá trình chờ đợi, Ôn Bình lần đầu tiên cảm thấy thời gian dài dằng dặc.

Có thể do liên quan tới việc hắn thiếu tiền.

Vừa nghĩ tới lập tức có thể mua được Ngự Kiếm Thuật, hắn lại hưng phấn cả
người.

Thử hỏi ai không từng ảo tưởng cảnh tượng điều khiển phi kiếm lấy thủ cấp địch
nhân ở ngoài ngàn dặm, thậm chí cao cấp hơn là ngự kiếm phi hành? Đương nhiên,
Ôn Bình không cần ngự kiếm phi hành.

Do có phi chu nên ngự kiếm phi hành tựu lộ ra mệt mỏi và chậm, nói thẳng ra
kiểu như có máy bay tư nhân rồi thì ai còn đi xe máy ra ngoài?

...

Trong khách sạn.

Phốc!

Bích Nguyệt Phiêu Linh bỗng nhiên phun một ngụm máu tươi lên đầu giường, máu
đã không phải đỏ tươi như lúc đầu mà thành đỏ thẫm.

Sơn Hoa vội vàng chạy đến đỡ lấy Bích Nguyệt Phiêu Linh, hỏi: "Lão tổ, ngài
sao thế?"

Theo tiếng hô này, ba người Bích Nguyệt Di ở ngoài cửa vọt vào, mấy bước tựu
đi tới trước giường.

"Thái gia, người gắng lên!"

Lục Dã ở một bên quan sát Bích Nguyệt Phiêu Linh vài lần, vội vàng nói: "Thiếu
chủ, bệnh tình của thái tổ lại nặng thêm, rất có thể qua đời bất cứ lúc nào,
ngài để ta, để cho ta tới độ khí tục mệnh cho thái tổ."

"Nhanh lên!"

Bích Nguyệt Di hô lên một tiếng, Lục Dã lập tức xuất thủ.

Ầm!

Mạch môn vừa mở ra, ngưng tụ mạch khí lập tức thuận theo hướng chỉ tay Bích
Nguyệt Phiêu Linh chui vào trong thân thể.

Bích Nguyệt Di lập tức đứng dậy nói: "Cường Tử, đi lấy thuốc!"

...

Giữa trưa, linh thiện xong.

Người lấy thuốc cũng đến.

Nhưng người đến lại không phải là Sơn Hoa, cũng không phải Bích Nguyệt Di lẫn
vị nửa bước Thần Huyền kia mà là một người khác.

Ôn Bình xem tin tức cá nhân của hắn một chút, Thông Huyền thượng cảnh!

Tên là Cường Tử!

Bá đạo nhất chính là —— Cường Tử không phải là danh hiệu mà lại là tên thật.

Cường Tử vừa đến, ánh mắt tựu nhìn quanh bốn phía, chợt dừng lại ở cái bát sứ
trên bàn, trên đó lộ ra khí tức đặc thù, "Ôn tông chủ, thiếu chủ nhà ta để ta
đến lấy thuốc."

"Có mang bạch tinh đến không?"

"Mang đến!"

Cường Tử vội vàng lấy một cái túi từ trong Tàng giới ra đưa cho Ôn Bình —— bên
trong chứa 10 viên bạch tinh.

Ôn Bình liếc thoáng qua chiếc túi, chợt chỉ tay về phía bát sủi cảo ở trên
bàn.

"Bưng đi thôi."

"Đây chính là linh thiện có thể cứu lão tổ? Quả nhiên bất phàm, linh khí viễn
siêu tất cả những linh thiện ta đã thấy."

Hắn thực sự không dám tưởng tượng, một đống thiên tài địa bảo bình thường lại
có thể tạo nên linh thiện mạnh nhường này. Bất quá hiện tại hắn không có thời
gian suy nghĩ nhiều, bưng lên Nguyệt Quang Sủi Cảo, lập tức xoay người muốn
cáo từ.

Đã xác định thuốc này là thứ tốt, vậy hắn cũng không dám nói thêm câu nào.

Hiện tại thân thể của Bích Nguyệt Phiêu Linh đã phải dựa vào nửa bước Thần
Huyền cưỡng ép tục mệnh, không biết chống đỡ được bao lâu nữa.

Một khi Bích Nguyệt Phiêu Linh chết đi, vậy đây sẽ là tin dữ với toàn bộ Bích
Nguyệt gia.

Đương nhiên, không quan hệ đến thực lực.

Mà do Bích Nguyệt Phiêu Linh là một trong những nguyên lão sơ khai nhất của
Bích Nguyệt gia, đáng giá được mọi người kính trọng.

"Lão tổ được cứu rồi!"

Cất bước rời đi, Cường Tử tận lực thận trọng, hắn biết bằng thực lực của mình
thì không thể nào để canh trong bát rơi ra được, nhưng hắn lại cứ sợ, sợ rơi
ra một giọt thôi sẽ giảm khả năng đi khả năng trị liệu cho lão tổ.

Cường Tử vừa đi, Ôn Bình lập tức cầm bạch tinh đi tới Khu ký túc xá.

Cường Tử thì sao, đang tăng tốc dưới ngàn bậc thềm.

Thế nhưng lúc rời khỏi chân núi Vân Lam sơn, biểu lộ của Cường Tử bỗng nhiên
biến đổi, hai cây đoản tiễn bắn ra hai tiếng xé gió chớp mắt đã tới trước mặt.
Cường Tử vội vàng nghiêng người tránh đi, không dám rảnh tây phản kích, đồng
thời ánh mắt dừng trên ám tiễn xoẹt qua trước người mình.

Nhưng sau khi xem xét ám tiễn kia, biểu lộ của Cường Tử bỗng dưng biến đổi.

Tác Mệnh Tiễn!

Lợi khí giết người của Tôn gia ở Tử Mạch hồ.

Chỉ cần bị Tác Mệnh Tiễn phá một lớp da thôi thì Thông Huyền thượng cảnh ắt
phải chết trong một khắc.

Sau khi né tránh ám tiễn, Cường Tử cũng không dám phản kích, trong lòng chỉ
muốn mau đưa linh thiện ra ngoài, trong lòng không khỏi lẩm bẩm một câu, "Chết
tiệt, lại bị người của Tôn gia truy đuổi tới Thương Ngô thành rồi!"

Tuy biết kẻ đến là ai.

Tuy muốn giết đối phương nhưng hắn cũng không dám lưu lại.

Đưa thuốc quan trọng hơn!

Sau một khắc, Cường Tử lập tức chạy tới phía Thanh Thủy phố, thế nhưng mới
khởi hành thì tiếng xé gió lại đến.

Lần này, thanh âm nhanh chóng đến phía sau lưng hắn.

Cường Tử lập tức một tay rút đao, quay người vô thức bổ ra hai đao, đánh rớt
ám tiễn.

Ầm!

Ám tiễn rơi xuống đất, đội ngũ dài một thước rốt cục hiện thân.

Cường Tử lập tức giận dữ quát lên: "Tôn gia, ngươi không sợ Bích Nguyệt gia ta
trả thù sao?"

"Trả thù? Ngươi thật quá xem trọng Bích Nguyệt gia ngươi." Một thanh âm vang
lên trong không trung, "Cường Tử, ngươi là người thông minh, biết chúng ta đã
tới ắt có niềm tin giết ngươi, để thuốc lại, nếu không, chết!"

"Nếu để tộc trưởng biết các ngươi mưu hại Phiêu Linh lão tổ, Tôn gia các ngươi
đợi bị hủy diệt đi!"

Cường Tử quát lạnh một tiếng, tiếp tục chạy tới phía trước.

Thế nhưng hắn chưa đi được mấy bước, một đạo bạch sắc kiếm mang chớp mắt bổ
tới dưới chân hắn khiến Cường Tử phải lui gấp ra sau. Lại quay lại chỗ cũ, còn
chỗ vừa bước tới ban nãy đã xuất hiện một rãnh sâu.

Cường Tử biến sắc, sau đó tựu thấy ba người từ trong ngõ hẻm đi ra, vừa đi tới
phía Cường Tử vừa nói: "Ngươi nói gì, Tôn gia chúng ta chỉ có thù với ngươi,
đến giết ngươi mà thôi! Phiêu Linh lão tổ chúng ta đâu dám đi mưu hại? Hắn là
đại nhân vật được người người Tử Mạch hồ kính trọng a."

"Lắm lời làm gì, giết hắn đi!"

"Cùng một chỗ động thủ."

Hai người còn lại dứt lời, ba mạch môn mở ra, ép tới phía Cường Tử.

Cường Tử liếc thoáng qua một bộ phận canh linh thiện đã đổ ra ngoài, lại nhìn
ba vị Thông Huyền thượng cảnh ở trước mặt, vẻ lo lắng hiện ra trên mặt. Hắn
biết, thái tổ đã không chống đỡ được bao lâu nữa.

Giết ra ngoài là lựa chọn duy nhất.

Giết!

Một tiếng gầm thét, Cường Tử lập tức vung đao, mạch môn run lên sau đao vung
lên, trực tiếp sử xuất tuyệt chiêu.

Một chiêu, tựu để Thanh Thủy phố không còn diện mạo cũ nữa!

Nhưng cho dù là một chiêu thanh thế to lớn như thế nhưng lại bị ba người trước
mặt hóa giải một cách nhẹ nhõm.

Hơn nữa một người bắn ra ám tiễn nhắm tới bát sứ trong tay Cường Tử!

Loảng xoảng!

Bát sứ vỡ vụn, rơi trên mặt đất.

Nguyệt Quang Sủi Cảo bản thăng cấp bắn tung tóe trên mặt đất.

"Thuốc!"

Cường Tử kinh hô một tiếng, lập tức cúi đầu dùng tay nhặt Nguyệt Quang Sủi
Cảo. Nhưng vào lúc này, ba người tựu đến trước người.

Một kiếm!

Bạch mang xẹt qua trời cao, mang theo huyết sắc.

Phốc!

Máu tươi bắn lên.

Cánh tay phải của Cường Tử bay lên giữa không trung, sau cùng rơi xuống trong
một căn nhà đổ nát.


Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn - Chương #233