Người đăng: ꧁๖ۣۜVươηɠ ๖ۣۜLâм꧂
Chương 2: Chuyện cũ ngày đó
Quay ngược thời gian một chút xíu, 9 tháng trước, tại một đất nước xinh đẹp,
nước V, có một thanh niên đang ngồi uống Cafe, thanh niên tướng mạo bình
thường, đeo mắt kính, nhìn như thư sinh, là sinh viên năm 2 của Trường có danh
tiếng ở thành phố H, hắn ta là Châu Thanh Phong, thất nghiệp, nhưng hắn có đam
mê mãnh liệt về viết tiểu thuyết.
Ngồi uống cafe, hắn luôn đắn đo suy nghĩ về tác phẩm mới mình sẽ viết. Kỳ
thật, hắn là một thằng đam mê viết truyện sắc, một số tác phẩm của hắn được
đánh giá rất cao. Thiên hạ đồn tại sao hắn có thể viết ra tuyệt phẩm như thế
này, phải chăng hắn có Harem trong truyền thuyết, một đời thánh Chịch,...
Nhưng sự thật không ai ngờ hắn vẫn còn trinh.(Haiz thiệt là khổ quá đi).
Uống cafe xong, đứng dậy, hắn đã nghĩ ra ý tưởng mới cho câu chuyện sắp tới,
đi trên con đường từ quán cafe về nhà, trong đầu cứ suy nghĩ vẩn vơ, không tập
trung vào xung quanh. Bỗng có một chiếc xe tải lao nhanh từ trên con dốc đi
xuống, tiếng còi inh ỏi phát ra rợn người, hắn chợt bừng tỉnh khỏi ý nghĩ.
Nhưng khoan, trời cao chiếu cố, lập tức Châu Thanh Phong dứt khoát nghiêng
người một cách điệu nghệ, nhảy phốc ra khỏi chỗ mình đang đứng. Thế nhưng lại
bất hạnh gặp cái cống hở lúc người ta thi công, Châu Thanh Phong té xuống dưới
cống, bị chìm trong đống phân dơ bẩn, bị ngạt thở mà chết, thế là một đời tiểu
thuyết gia tiềm năng đã ngã xuống.
Khi chết đi, linh hồn hắn bị kéo trực tiếp ra khỏi cơ thể của mình, Châu Thanh
Phong la như con heo bị chọt tiết, hắn cứ vùng vẫy, cố gắng tự bảo đây chỉ là
giấc mơ, nhưng không hắn cứ ngao du mãi trong không gian vô tận.
Đến lúc này, sau chín tháng ngao du khắp vũ trụ, đi theo nguồn sáng màu xanh,
Châu Thanh Phong đáp ngay tại một căn nhà nhỏ, đâm xuyên thấu không gian, nhập
linh hồn vào đứa bé mới sinh, hắn mới mở mắt ra, nhưng ý thức còn mơ hồ. Hắn
còn nhớ khoảng khắc đó, gặp một người xinh đẹp như Tiên nữ giáng trần, tự nhủ
có thể là mẫu thân hắn ở kiếp này.
Kiếp trước, ba mẹ hắn mất sớm, được họ hàng nhận nuôi. Tuy vậy, Châu Thanh
Phong chưa bao giờ coi nơi đó là nhà, đến khi hắn bước vào cánh cửa đại học,
hắn mới thật sự tự do, Châu Thanh Phong coi bằng hữu như người thân bởi vì
tình cảm thiếu thốn của họ hàng.
Lúc này, ngắm nhìn xung quanh, bỗng có tiếng bước chân mạnh mẽ xông vào. Một
người trung niên nam tử bước vào, hối hả hỏi:
-Nhu nhi của ta, con có làm sao không? Mới sinh không nên ngồi dậy chứ.(đến lúc này cu Phong vẫn chưa hiểu được tiếng nói nơi đây)
Lý Nhu trả lời: -Phụ thân ta không sao, cảm ơn người đã quan tâm.
Châu Thiên Quân, Châu Lão Gia Chủ, Tu vi thông thiên tuy không bằng Châu Thiên
Kỳ đã là Đại Thừa Kỳ Đỉnh Phong, nhưng lão gia chủ đã một chân bước vào Đại
Thừa Kỳ Trung Kỳ, khi gã nghiêm túc có thể một tay chém chết các lão quái vật
Đại Thừa Kỳ Hậu Kỳ. Giờ đây gã hiền hoà nhìn ngắm Lý Nhu, đứa bé.
Châu Thiên Quân phì cười, tay chắp lại cầu nguyện: -Trời cao phù hộ cho Châu
gia, Ta cuối cùng cũng có cháu nội, Ta xưa rằng cứ nghĩ Kỳ nhi bị bệnh vùng
kín nên không có con.
Châu Thiên Kỳ đáp: -Phụ thân, người, người, mồ, người ta chưa có con chỉ vì
chưa muốn thôi, người cứ đem con ra mà châm chọc.
-Haha, thôi thôi, đây là ngày vui nhất của Châu gia ta, thân là Gia chủ nên mời hết các đại gia tộc đến đây chung vui ngày này.