Người đăng: ꧁๖ۣۜVươηɠ ๖ۣۜLâм꧂
Thời tiết như đêm tháng 12. Sắc trời lạnh lẽo, nhưng không như mọi hôm, trên
trời xảy ra dị tượng. 1 vầng hào quang sáng rực cả bầu trời chiếu thẳng vào
gian nhà, tuy nhìn gian nhà bình thường nhưng khí tức toả ra xung quanh căn
nhà có thể nghiền ép ý chí hay có thể nghiền ép cả không gian xung quanh. Ðây
là Châu gia, 1 gia tộc có niên đại truyền thừa chỉ hơn 1000 năm lịch sử, bé
hơn nhiều so với các gia tộc khác trên Lăng Thiên Ðại Lục, nhưng nội tình sâu
không thể tưởng tượng được.Trong căn phòng nhỏ, tiếng khóc cất lên như báo
hiệu 1 sinh linh đã ra đời. Trên giường, người phụ nữ thở hỗn hển, kiệt sức
nhưng vẫn hỏi han ân cần xung quanh, giống như 1 vị Thượng Tiên giáng trần:
-Con ta, con ta, sao rồi!!
Một thiếu phụ cung kính đáp:
-Bẩm Tam Phu Nhân, nhi tử của người, chúc mừng Tam Phu Nhân mẹ tròn con vuông.
Tam Phu Nhân nghe vậy rất hài lòng, bỗng phương xa có tiếng chạy như chó đuổi,
một nam tử đạp cửa xông thẳng vào, nam tử rất anh tuấn, ngoại hình mảnh khảnh,
mày kiếm, ánh mắt ngạo nghễ như nhìn chúng sinh, đây là Tam Thiếu Gia của Châu
gia, Châu Thiên Kỳ, hỏi han nói:
-Nhu nhi, con ta đâu??
Tam Phu Nhân phì cười, bèn nói:
-Ngươi cái ham mê tu luyện này, bây giờ còn nhớ đến con à, thôi ta bỏ qua, giờ nhanh chóng đi gặp con đi.
Thanh niên gật đầu một tiếng, sau đó nhìn sang bà mụ, nhẹ nhàng bế đứa con,
nhìn thân sinh nhi tử, gã bật khóc, bao nhiêu năm rồi, ngày nào cũng uống
"Rocket 1h", tối nào cũng hồng hộc cả đêm cùng vợ mà ba chục năm hơn không có
con, khiến phụ mẫu hắn rất đau lòng, tâm hắn cũng rất đau, đôi khi hắn tự hỏi
mình có bệnh thầm kín, nhưng ngoạ tào, chính mình là nam nhân đỉnh thiên lập
địa, là người tu luyện nhanh nhất cả Lăng Thiên thế giới, hắn hiện tại chỉ hơn
tám chục tuổi, có thể là do tu luyện cảnh giới càng cao thì càng khó có con,
nhưng không thể nào, mịa nó, các lão tổ Đại Thừa mà hắn quen biết ai ai cũng
có hàng đống cháu, có khi mười mấy đời, hắn đây Đại Thừa Kỳ Đỉnh Phong nhưng
không có một đứa con phải chăng rất đáng chê cười. Nhưng hôm nay lại khác,
mình đã có con, con mình có khi so với mình hơn, đợi nó ba tuổi khảo nghiệm
trắc thí thiên phú và sau đó mời tất cả các đại gia tộc khác xem biểu hiện của
con ta, đến khi đó lão tổ gia tộc nào cũng đưa ra cháu gái của mình đua nhau
nhào nhào vào Châu gia ta,... Con ta có thể trở thành 1 đời Phịch Thánh, haha,
đến lúc này, nhìn gương mặt của Châu Thiên Kỳ không thể nào dấu kín của vẻ mặt
tiện của hắn, người người nhìn vào mà lắc đầu, nghĩ thầm rằng gã tuy cường đại
nhưng chính xác đầu có vấn đề, nhưng đâu chỉ là trong suy nghĩ thoáng qua của
mỗi người.
Quay lại sự việc, ngắm nhìn nhi tử yêu dấu, Châu Thiên Kỳ vội quay sang Lý
Nhu, bèn hỏi:
-Nhu nhi à, nàng đã nghĩ đến cái tên đặt cho con chưa?
Tam Phu Nhân, Lý Nhu, trả lời:
-Thiếp nghĩ đến chín tháng trước, trong một cơn mưa bão, gió mịt mù, a, hay là đặt tên con là Phong.
Châu Thiên Kỳ tiếp lời:
-Châu Thanh Phong, trong đầu ta chợt loé lên suy nghĩ này, hôm này sắc trời dị tượng màu xanh chiếu khắp Châu gia, nhân sự kiện này đặt tên con là Châu Thanh Phong.
Lý Nhu trả lời:
-Châu Thanh Phong, hay, hay, thiếp nghĩ chàng chỉ biết tu luyện nên đầu đã như cục đất, nhưng hôm nay chàng đã cho thiếp mở rộng tầm mắt.
Châu Thiên Kỳ á khẩu, ho nhẹ 1 tiếng, sau đó quay đầu vào 1 góc tường, hai
hàng lệ chảy ra thầm lặng, các hộ vệ đứng xung quanh căn nhà chỉ chỏ:
-Tam Phu Nhân lợi hại.
-Tam Thiếu chắc chắn bị đả kích rất lớn.
-Lão gia à, ngài đừng buồn, chúng tôi tớ luôn ủng hộ ngài....
Châu Thiên Kỳ xúc động hét lớn:
-Ta chỉ xúc động bởi nhi tử mới sinh thôi, các ngươi đừng có phán bừa, à mà thôi, quên đi, các ngươi lui ra đi, à, khi đi ngang qua phủ gia chủ nhớ thông tri cho Lão Gia Chủ một tiếng nhé.
Hộ vệ cười thầm, sau đó cung kính nói:
-Dạ, Thiếu Gia.
Sau khi hộ vệ rời đi, hắn quay sang nhìn vợ, nhìn nhi tử trong tay, thở dài:
-Nhu nhi, ta là nam nhân đỉnh thiên lập địa, giọng quát tháo cả thiên hạ, tay trảm hoành vũ cửu thiên, nhân sinh trôi qua thật nhanh.
Hắn hồi tưởng lại hồi đó hắn chỉ là 1 cậu bé, nhưng tràn đầy nhiệt huyết, Lý
Nhu là 1 cô nhi được Lão Gia Tử, Châu Thiên Quân, nhận nuôi, hắn cùng Lý Nhu
sinh hoạt cùng nhau, là bạn thanh mai trúc mã, sau này kết đôi phu thê tam
bái, trở thành vợ chồng. Hắn còn nhớ lời thề của mình, sẽ không bao giờ để Lý
Nhu chịu khổ, tuy tư chất của Lý Nhu rất kém cỏi, nhưng ai bảo nàng có 1 phu
quân tốt, hắn vì giúp nàng tu luyện nên đã bỏ ra đại giới, ngưng tu luyện ba
chục năm, chứ nếu không bằng tư chất của hắn, đã trở thành vị đại năng Phi
Thăng Giả từ lâu lắm rồi.
Lý Nhu bây giờ chỉ là Hợp Thể Kỳ Sơ Kỳ Đỉnh Phong, Châu Thiên Kỳ vì tăng tu vi
của nàng đã chịu bao nhiêu đau khổ, cũng may gia tộc hoà đồng, chứ nếu không
gia tộc đã trục xuất nàng ra từ lâu rồi, cho dù Châu Thiên Kỳ là thiên tài
ngàn năm à không triệu năm khó gặp ở Lăng Thiên Đại Lục đi chăng nữa. Bỗng bên
ngoài truyền vào tiếng bước chân....
Ps: Tại hạ là Bạch Trư Thiên Dụ, truyện này là truyện sáng tác, mới tập viết
truyện nên tay nghề còn non lắm, có gì góp ý nha đạo hữu,à giải thích thêm về
cảnh giới
Hạ Giới
_Hạ Vực:
+Hậu Thiên(1-9) 10 tầng là chí cảnh giới (dành cho các siêu cấp thiên tài)
nhưng Châu Thanh Phong và Châu Thanh Thiên là duy ngã 11 tầng
+Tiên Thiên(1-9) 10 tầng là chí cảnh giới
(Hậu Thiên và Tiên Thiên là cơ sở nền móng)
từ đây trở về sau là chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, đỉnh phong
+Luyện Khí
+Trúc Cơ
_Trung Vực
+Kim Ðan
+Nguyên Anh
+Hóa Thần
+Luyện Hư
_Thượng Vực
+Hợp Thể
+Ðại Thừa
+Phi Thăng Cảnh
... còn nữa