Người đăng: tatruongthanh
Vậy là còn một trận nữa thôi. Mọi người đều chú ý vào Lệnh Hồ Sung cùng Tiểu
Ngư Nhi.
Thế nhưng hai tiểu tử này đang thì thầm to nhỏ gì đấy.
Hoàng Minh mới cất tiếng:
- Sao vậy? Hai ngươi lên đi thôi!
Tiểu Ngư Nhi hai mắt lấm lét, lò dò đi tới. Đoạn nói:
- Lão đại, bọn đệ có ý này, bọn đệ hủy đấu.
Cả đám nhạc nhiên, đều nhìn qua.
Lệnh Hồ Sung đứng ra giải thích.
- Bọn đệ là đánh không lại các huynh, hai bọn đệ đã quyết định lấy số 8 và số
9 rồi. Mong các huynh đồng ý cho.
- Chuyện này. ..
Hoàng Minh khó xử, Chu Du mỉm cười, đỡ lời cho Hoàng Minh.
- Các đệ chú ý, lời nói ra luôn thay đổi được, đây là lúc quyết định then
chốt. Nên suy nghĩ một chút!!!
Tiểu Ngư Nhi kiên quyết, đáp lại:
- Chu ca yên tâm, bọn đệ tuổi nhỏ hơn, tu vi yếu hơn, làm tiểu đệ là tốt rồi.
Làm tiểu đệ càng được nhường nhịn. Hê hê
Lệnh Hồ Sung cũng cười khà khà, hai tên tiểu tử này nháy mắt nhau, lại còn lấy
hai bàn tay vỗ cái đét ăn mừng. Hoàng Minh cùng đám còn lại đều phì cười. Như
vậy một trận không cần đánh, giải quyết đơn giản như vậy. Sau một hồi bàn bạc
cùng đưa ra biểu quyết.
Thứ nhất vẫn là Hoàng Minh
Thứ hai Đoàn Dự
Thứ ba Chu Du
Thứ tư Kiều Phong
Thứ năm Trương Vô Kỵ
Thứ sáu Vũ Văn Thành Đô
Thứ bẩy Triệu Vân
Thứ tám Lệnh Hồ Sung
Thứ chín Tiểu Ngư Nhi.
Thứ tự được đưa ra mộ người đều gật đầu đồng ý. Khán giả mặc dù không được coi
trận cuối, thế nhưng hôm nay cũng hết sức kinh ngạc cùng mãn nhãn rồi. Mọi
người rút về mà vẫn chưa hết bàn tán về 3 trận đấu hôm nay
.
.
.
Trời đêm quang mây, trăng sáng chiếu xuống Cát Lạc Binh Đoàn, trước sân nhỏ
trong vườn trúc một đám người đang ngồi trong sân. Là đám Hoàng Minh, Ưng lão
cùng Linh Vô Song và Linh San.
Hoàng Minh đang trổ tài nướng thịt của mình, mùi thịt nướng thơm phức quanh
quẩn rừng trúc nhỏ.
- Triệu Vân, Kiều Phong, thương thế sao rồi!!
Hoàng Minh mỉm cười hỏi chuyện.
- Ta không sao, hơn một tuần là khỏi thôi.
Triệu Vân mắt trái đen như gấu trúc, má sưng vù vẫn đáp được câu.
- Ta không nhai được lão đại, gẫy mấy cái răng rồi, Triệu Vân, ngươi ra tay
ác quá.
Kiểu Phong cười khổ, hắn là mất mấy cái răng luôn. Cái còn cái không. Nhìn tới
buồn cười.
Linh San nghe tới, miệng nhỏ hé ra, cố gắng lấy tay che đi, nhưng thân hình
nàng rung rung, biểu hiện của việc đang cười.
Ưng lão đưa miếng thịt vào miệng, đoạn nói:
- Các ngươi là một đám biến thái, dường như đã có thế lực bồi dưỡng, bảo sao
không vừa ý Tinh thú môn.
Cả đám đều hiểu ý, nhìn nhau cười. Thật ra bọn hắn làm gì có thế lực nào bồi
dưỡng, một tháng nay đều do tên lão đại kia rèn luyện thôi.
- Phải rồi, Hoàng Minh, ngươi đàn ta nghe một bản đi. Thật sự nhớ tới một
khúc kia của ngươi.
Ưng lão gật gù, tiếp tục lời nói.
- lão đại biết âm luật???
Chu Du nghe thấy hỏi.
Mọi người đều quay sang nhìn hắn. Hoàng Minh vẫn bình tĩnh, đưa xâu thịt nướng
cho Tiểu Ngư Nhi. Đáp lời:
- Có biết một chút, à mà, Linh San cầm đàn của ta!
Linh San bỗng nhiên hai má ửng đỏ, roạt, một vật kì lạ xuất hiện trong tay
nàng, hiển nhiên là lấy từ khoogn gian giới chỉ ra. Hình thù kì lạ làm mọi
người đều ngạc nhiên. Trương Vô Kỵ lên tiếng:
- Lão đại, ngươi đây là loại hình gì nhạc cụ, sao ta chưa bao giờ thấy qua.
Chu Du gật đầu, bọn hắn đều học qua âm luật, đều biết một chút nhạc cụ trên
đại lục. Thế nhưng vật kì lạ này thì chưa thấy bao giờ.
Hoàng Minh nhận guitar từ tay Linh San, Hai tay có chút chạm vào nhau, Hoàng
Minh không để ý, ngồi xuống chỉnh dây lại. Linh San hai má đó rực, không hiểu
sao trong lòng như có con nai nhảy nhót. Linh Vô Song nhìn thấy cảnh này, lắc
đầu. Con gái là hướng ngoại, kiểu này là chẳng mấy chốc là rời đi thôi.
Tinh tinh tinh, Hoàng Minh thử dây, không gian yên lặng mọi người đều yên lặng
nghe, quan sát, chỉ nghe được tiếng củi lửa cháy tách tách cùng tiếng dây
đàn.
Hoàng Minh chỉnh mất 3 phút, suy nghĩ một chút xem lên hát bài gì. Đúng rồi.
Bài này nghe cũng được đây, phù hợp với không khí hôm nay
- Ta bêu xấu rồi... Khúc này tên là, Nhân Nghĩa Thiên sát.
- Nhân nghĩa thiên sát!!!
Ưng lão nghe tên mà cứ thấy kì lạ.
Lão đại đây là nói đến tên tiểu đội chúng ta sao. Đám thiếu niên đều nghi ngờ,
nhưng vẫn chăm chú vào Hoàng Minh.
Hoàng Minh yên lặng một lúc, sau đó vỗ nhẹ đàn cái cộp, bấm dây cùng bịt dây.
Âm thanh nền nhạc nhanh chóng được phát ra. Cực kì vui tai, kì lạ, cuốn hút.
Chu Du cùng Trương Vô Kỵ hai mắt sáng lên. Đây là cách phối hợp thật lạ lẫm,
không chỉ nhạc cụ lạ lẫm, âm thanh lạ lẫm, mà cách kết hợp lạ lẫm luôn.
- Tay trong tay
Luôn bên nhau
Huynh đệ ta qua bao chông gai
Dù nghìn trùng một lòng không sơn phai
Huynh hay đệ ta không phân chia
Luôn chung vai sống chết bên nhau
Dù dòng đời đổi đời luôn cần nhau
Cùng một lòng huynh đệ trái ngang nào cũng cùng vượt qua
Chẳng ngại gì phong ba gió mưa bụi mờ phủ quanh đời ta
Giữa dòng đời mênh mông khó khăn chỉ cần một giây là xong
Chẳng việc gì là khó khi cần là
Huynh đệ xung phong
Biển rộng sông dài
Có chi ta phải sợ
Đất trời bao la
Khó khăn cũng vượt qua
Mãi một lòng là huynh đệ
Nguyện sống chết không xa
Nơi nào bất công ta tìm đến.....
Biển rộng sông dài
Có huynh đệ chẳng ngại
Nghĩa tình keo sơn
Mãi mãi chẳng nhạt phai
Những vui buồn
Thế thái nhân tình
Sẽ như mây trôi
Chỉ còn nghĩa nhân Thiên Sát để lại