Triệu Hồi Chiến Nô


Người đăng: tatruongthanh

Trước mắt cả ngàn cao thủ quan chiến bốn xung quanh, rốt cuộc một tiếng nổ
kinh thiên bao trùm mấy ngàn mét bên trong chiến trường vang lên. Năng lượng
bao trùm toàn bộ chiến trường, thân ảnh hai người đều bị vụ nổ nuốt lấy.
Linh San hai mắt ngọc ngây ngốc nhìn về phía chiến trường phương xa, toàn thân
tê dại không chút sức lực. Nếu không phải Ngọc Yên Mĩ ở bên đỡ lấy, nàng chỉ
sợ không thể đứng vững.
- Đây là, quá khủng khiếp, quá đáng sợ!
Rốt cuộc có người thoát khỏi kinh sợ lẩm bẩm nói. Ánh mắt ngây dại của toàn
trường bắt đầu có chút thần sắc trở lại. Không thể không nói vừa rồi một lần
giao phong kia quả là trận chiến đỉnh phong của hai tôn siêu cấp cường giả.
Chỉ sợ là hơn ngàn năm nay một trận chiến lớn nhất.
- Rốt cuộc ai là người thắng?
Một lão nhân gầy gò hai mắt nhìn chằm chằm vào chiến trường mà hỏi. Câu hỏi
này không ai có thể trả lời, toàn trường mở rộng thần thức quan sát tới vụ nổ
đang tan biến kia.
- Đó là?
Một thượng vị thần cường giả lên tiếng, ánh mắt hướng về phía chiến trường đầy
mặt kinh hãi. Lập tức những người khác đều hướng vị trí hắn tập trung mà nhìn.
Khói mờ tan đi, một thân ảnh xuất hiện trong mắt mọi người. Người này một thân
y phục rách nát không thể nào nát hơn, toàn thân vết thương chồng chất. Những
vết thương này đang nhanh chóng phục hồi, hai cánh phía sau xơ xác cũng đang
nhanh chóng hồi phục. Người này chính là Tiêu Long. Chỉ thấy Tiêu Long hai mắt
ngưng trọng cùng khó tin. Toàn thân hắn lực lượng chủ tinh linh đã nhạt đi rất
nhiều, nhưng Tiêu Long không có để ý đến, ánh mắt hắn nhìn về phía đối diện.
Hắn vậy mà vẫn chưa có thắng, đúng như vậy, hắn vẫn chưa có thắng.
Phía bên kia, một thân ảnh cũng chậm rãi xuất hiện. Người này lăng không mà
đứng, toàn thân cũng toàn vết thương chồng chất, máu tươi tràn ngập thân thể.
Thế nhưng rất nhanh vết thương lập tức khôi phục, cánh tay phải cũng lần nữa
trọng sinh. Cuộc đấu vừa rồi vẫn là lưỡng phân thắng bại.
- Ta vẫn là đánh giá thấp ngươi, ngươi vẫn là từ đầu đến cuối mang đến cho ta
rung động vô cùng. Có thể cùng ta đánh tới mức này, có chết cũng có thể dương
danh lập vạn. Nhưng như thế vẫn không thể thay đổi được kết cục, ngươi vẫn
phải chết. Ta trước kia được sư phụ để lại cho một tấm phù lục bảo mệnh, không
nghĩ tới vẫn là phải sử dụng để giết một tên tiểu tử Trung vị thần, ha ha ha!
Tiêu Long cười lớn, trong tay bất ngờ xuất hiện một tấm phù lục màu nâu đen.
Hắn lập tức không chần chừ bóp nát. Một cỗ lực lượng khổng lồ bao phủ lấy hai
tay của Tiêu Long. Tiêu Long gầm lên, hai tay gân xanh lập tức nổi lên đáng
sợ. Mặt đất phía dưới vốn đã phá toái không còn hình dạng bất ngờ rung chuyển
cực độ. Tiêu Long hai tay chắp lại kết ấn liên tục, tốc độ kết ấn cực nhanh,
sau hai lần hô hấp liền quát lớn:
- Thiên vi tôn, Địa vi vật, Triệu hồi ta Chiến Nô!
Ầm ầm ầm!
Mặt đất vỡ tan ngay sau đó điên cuồng tụ tập. Dùng mắt thường có thể nhìn thấy
chúng tụ tập thành một đoàn hình dáng, hai chân, thân thể, hai tay, đầu. Trước
sự kinh sợ của toàn trường, một cỗ chiến nô cao đến trăm trượng xuất hiện
trước mắt. Cỗ chiến nô này hoàn toàn được đúc kết bằng thổ thuộc tính cùng hắc
ám thuộc tính. Chiến nô trong tay cầm một đài chuỳ cực kì khổng lồ, nó sừng
sững như một chiến thần bất khả chiến bại. Khí tức Hoang cổ đáng sợ chèn ép
xung quanh. Toàn trường nhìn thấy một màn này đều nuốt nước bọt đánh ực, vẻ
mặt dại ra, miệng co quắp. Đây còn là làm sao đánh, thanh niên kia đứng trước
cỗ chiến nô này hoàn toàn là một con kiến cũng không phải.
Tiêu Long đứng trên đỉnh đầu của chiến nô, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn
xuống Hoàng Minh ở phía dưới. Hoàng Minh trong mắt hắn lúc này chẳng khác gì
một kẻ đã chết. Tiêu Long trong lòng tuy hơi đau xót vì mất đi một cái phù lục
quý giá nhất, thế nhưng nghĩ lại trên người Hoàng Minh hai thanh chủ thần khí
cùng Chủ tinh linh thì trong lòng cũng an ổn hơn chút. Khoé miệng hắn lại treo
nụ cười, đắc ý mà nói:
- Tiểu tử, ngươi hiện tại có quỳ xuống xin ta tha chết cho ngươi cũng không
được. Ngươi ngày hôm nay nhất định phải chết, không ai có thể cứu được ngươi!
Tiêu Long tiếng nói vang vọng thiên địa, dường như hắn muốn tuyên bố kết thúc
trận chiến này, tuyên bố cho toàn trường biết hắn chính là đấu chiến tu la, là
chiến thần bất bại.
- Điều này sao có thể?
Vốn ở một bên quan chiến Vũ Văn Hoá Cập, Lập Khương cũng không biết nói ra thế
nào. Trước thấy Hoàng Minh có thể cùng Tiêu Long đánh tới ngang hàng đã khiến
bọn hắn sợ hãi cùng vui vẻ. Thế nhưng hiện tại Tiêu Long không nghĩ tới còn
con bài khủng bố bậc này. Cỗ chiến nô kia tu vi cùng Tiêu Long ngang hàng, hơn
nữa bàn về hình thể cùng lực lượng đã viễn siêu tất cả thượng vị thần có thể
thừa nhận. Một trận chiến này, Hoàng Minh rốt cuộc vẫn là bại sao?
- Thiếu gia, ngươi còn có nó đúng không, ngươi nhất định vẫn không thua đúng
hay không?
Trước sự lo lắng sợ hãi của đám người Linh San, Lập Phi. Tác Hi một mực yên
lặng đứng ở đó bất ngờ lên tiếng hô lớn. Toàn trường kinh ngạc nhìn về phía
hắn, ai cũng tràn ngập nghi hoặc không thôi.
Hoàng Minh nghe rõ tiếng hô lớn kia của Tác Hi, hắn không có trả lời, ánh mắt
nhìn về phía Tiêu Long vẫn là trào phúng như vậy, vẫn là không có cho Tiêu
Long sắc mặt tốt.
- Ngươi nghĩ chỉ dựa vào nó đã muốn thắng ta?
Hoàng Minh lạnh lùng cười mà nói, Tiêu Long nghe tới lời này, một cảm giác bất
an tràn ngập đầu óc hắn. Tiểu tử này có ý gì?


Hệ Thống Game Tại Dị Giới - Chương #746