Người đăng: tatruongthanh
Không gian lôi đài thứ ba mươi chấn động nổ vang, một thân ảnh mảnh mai bay ra
khỏi lôi đài. Thắng bại chỉ trong một chiêu liền có thể phân ra. Lưu Kim Anh
chật vật đứng dậy từ dưới lôi đài nhìn thanh niên phía trên vẻ mặt hờ hững thì
cắn chặt môi dưới lẩm bẩm nói:
- Kiều Phong, ta nhớ kĩ tên ngươi!
Lưu Kim Anh xoay người rời đi, nàng cần tim một nơi điều tức phục hồi thương
tổn. Nàng còn có thể tham gia tranh đoạt tiếp theo, trước không vội. Nhưng mà
trong đầu Lưu Kim Anh bất giác loé lên hình ảnh một chưởng kia của Kiều Phong,
nàng cắn chặt răng bước đi.
Trên đài cao, thành chủ Thập Vũ Tiên Dương lại gật đầu nói:
- Thêm một tiểu tử hạ vị thần mạnh mẽ, quả thực thú vị! Ai biết thanh niên đó
là ai không?
Vị trưởng lão vừa rồi để ý lôi đài của Kiều Phong cùng Lưu Kim Anh lập tức lên
tiếng nói:
- Thành chủ, Thanh niên kia tên gọi Kiều Phong, là đại đương gia của Thiên
Sát Đạo Tặc mới nổi lên gần đây!
Lời trưởng lão này vừa nói ra làm một đám trưởng lão khác ồ lên một tiếng. Vừa
rồi trận chiến của Triệu Vân bọn lão cũng theo dõi, không nghĩ tới Thiên Sát
Đạo Tặc xuất hiện hai thanh niên cường giả mạnh mẽ có khả năng vượt cấp khiêu
chiến như vậy. Thiên Sát Đạo Tặc này cũng có chút ý tứ, hai vị đương gia xuất
hiện chiếm giữ hai lôi đài.
- Các ngươi nhìn lôi đài thứ năm mươi tám kia!
Lại có một vị trưởng lão lên tiếng gọi, mọi người liền quay đầu nhìn sang lôi
đài thứ năm mươi tám. Trong lôi đài thứ năm mươi tám có hai thanh niên vừa bắt
đầu lao vào chiến đấu.
Trưởng lão vừa lên tiếng mở miệng nói:
- Thanh niên tay nắm đại đao kia vừa nói hắn là Trương Vô Kỵ, Nhị đương gia
của Thiên Sát Đạo Tặc!
Lời nói của vị trưởng lão này rất nhanh làm thành chủ Thập Vũ Tiên Dương cùng
hơn hai mươi trưởng lão khác chú ý. Hiện tại cái tên Thiên Sát Đạo Tặc rất bắt
tai đi. Một đám cao tầng lại bắt đầu quan sát trận đấu của thanh niên gọi là
Trương Vô Kỵ này.
Tại lôi đài thứ năm mươi tám, hai thanh niên đang liên tục trao đổi chiêu
thức, vừa đánh đã là toàn lực. Một ngừoi trong đó dùng kiếm, kiếm khí liên tục
bạo phát, khí thế rất mạnh. Thanh niên còn lại cầm đại đao cũng không chút yếu
thế. Nhất là tu vi của cả hai chênh lệch càng khiến người ta quan tâm trận
chiến này.
Trương Vô Kỵ vẻ mặt cực kì nghiêm túc, Đại đao nơi tay, hắn liên tục chém ra
từng chiêu cực kì đơn giản nhưng vô cùng chuẩn xác.
- So với Bát đệ thì tên này còn kém quá xa!
Trương Vô Kỵ thầm nghĩ trong đầu, Đại đao nâng lên quát lớn:
- Vạn ảnh đao!
Tiếng quát vang lên, đại đao trong tay Trương Vô Kỵ rung lên bần bật như có
linh tính. Lập tức từ trên cao khuấy động không gian pháp tắc, vạn hình ảnh
đại đao xuất hiện theo hướng bổ của Trương Vô Kỵ mà chém xuống.
Thanh niên dùng kiếm lập tức kinh hãi, đối phương tu vi thua kém hắn nhưng
lĩnh ngộ về đao, chiến kĩ quá bá đạo. Hắn không dám liều mạng đỡ một chiêu
này, hơn nữa một chiêu này lại có không gian pháp tắc thuộc tính làm cản trở
khả năng tránh né của hắn. Trong đầu hắn cảm giác được hơi thở của cái chết,
hắn sợ hãi kêu lên:
- Ta nhận thua!
Keng!
Đại đao còn cách đầu của tên thanh niên dùng kiếm kia một gang tay thì dừng
lại. Trương Vô Kỵ nhếch lên nụ cười mỉm, chậm rãi thu lại đại đao. Hắn cắm đại
đao sau lưng lập tức ngồi xuống tại chỗ điều tức. Thanh niên vừa rồi hô nhận
thua lập tức được trận pháp đẩy ra bên ngoài.
Xung quanh khán đài lại một mảnh yên lặng, bọn hắn có cảm giác quái lạ trước
nay chưa từng có. Từ khi nào mà hạ vị thần lại có thể đánh trung vị thần đến
mức như vậy, quả là nghịch lý a!
Không chỉ có đám người này, thậm chí thành chủ Thập Vũ Tiên Dương cùng hơn hai
mươi chưởng lão cũng đưa mắt nhìn nhau nhận ra vẻ kinh ngạc trong mắt đối
phương.
- Thiên Sát Đạo Tặc này thật không đơn giản!
Thập Vũ Tiên Dương chỉ có thể thốt ra một câu như vậy. Câu nói này được đa số
trưởng lão gật đầu đồng ý. Bọn hắn khẳn định, một trăm danh ngạch lần này tiến
tới vị diện chiến trường chỉ sợ sẽ xuất hiện ba tên hạ vị thần a!
.
Lúc này tại một thành trì khác, thành trì nằm trong một sơn cốc phía dưới đông
nam của tiên giới. Thành trì gọi là Ám Minh thành. Ám Minh thành lúc này cũng
tràn ngập vẻ náo nhiệt cùng hô hào mạnh mẽ. Giống như Thái Huyền Thành, thành
chủ Ám Minh thành cùng một đám trưởng lão đang tập trung nhìn về một lôi đài
thứ bốn mươi hai. Lôi đài này bất ngờ xuất hiện một thanh niên thần bí. Thanh
niên này khí độ bất phàm, trên người tà khí cùng chính khí lẫn lộn hoà vào
nhau không một chút xung động nào. Nhất là trên tay thanh niên này chỉ cầm một
câu quạt màu đen, khoé miệng luôn nở nụ cười có chút tà ác. Đối thủ của hắn
lúc này đang khổ sở vật lộn trên mặt đất lôi đài. Toàn thân hắn từ khi nào đã
trở thành đen nhánh, thất khiếu chảy ra máu tươi.
- Ta nhận thua!
Như không thể chịu nổi tra tấn thêm nữa, thanh niên toàn thân đen nhánh kia
hét lên chịu thua. Lời hắn vừa nói xong, một viên đan dược chuẩn xác bay vào
miệng hắn, có thể thấy được bằng mắt thường thân thể thanh niên này màu da đã
dần sáng lên, hắn cũng nhanh chóng bị trận pháp đưa ra ngoài.
Thanh niên cầm quạt kia phe phẩy quạt sắt, nở nụ cười tà dị khiến xung quanh
lôi đài một đám tu sĩ rùng mình không thôi.