Người đăng: tatruongthanh
Cấm vực Phá Băng hai năm về trước xảy ra chấn động. Cây cầu dài kết nối giữa
tiên giới cùng cấm vực không hiểu sao vỡ vụn rơi xuống vực sâu thăm thẳm. Từ
hai năm trước đã không còn ai có thể tiến vào cấm vực Phá Băng nữa.
Sâu bên trong cấm vực Phá Băng hai năm troii qua, vết tích để lại của một cuộc
chiến vẫn chưa biến mất hoàn toàn. Những hố sâu, những vết nứt để lại vẫn chưa
bị băng tuyết phủ kín.
Tuyết rơi xuống mang theo giá lạnh khôn cùng, một thân ảnh thanh mảnh đang nhẹ
nhàng bước đi. Người này là một nữ tử, trên người mặc y phục được chế tác từ
da lông yêu thú. Thời tiết gia lạnh nhưng đối với nàng dường như vẫn có sự
miễn dịch đối với giá rét. Khuôn mặt thanh tú động lòng người, hai con mắt hút
hồn. Nàng không phải ai khác, chính là Lập Phi. Thời gian hai năm trôi qua,
trên người nàng dáng vẻ tiểu hư thanh nhã yêu kiều đã hoàn toàn biến mất. Thay
vào đó là sự trưởng thành, vũ mị, hoang dại cùng mạnh mẽ. Trên vai nàng lúc
này đang vác một đầu Bạch lang tu vi Hoá thần. Đầu Bạch Lang đã chết, cước bộ
của nàng chậm rãi đi tới bên trong một thông đạo băng tuyết. Lớp băng tuyết
này chính là đã có niên đại vạn năm, có thể tạo thành thông đạo này không biết
Lập Phi đã dùng bao nhiêu thời gian cùng công sức. Băng tuyết này vô cùng
trong suốt, có thể nhìn xuyên qua toàn bộ mà không hề ảnh hưởng gì. Thông đạo
dài tới hơn bốn trăm mét, lúc này Lập Phi mới ném xác Bạch Lang ở một bên, ánh
mắt nàng nhìn về phía trước khuôn mặt đầy vẻ kiên nghị.
Đối diện với nàng không xa, một thân ảnh cởi trần chỉ mặc một chiếc quần đã
rách nát. Là một thanh niên tóc bạc, thân thể rắn chắc đã bị đóng băng bên
trong lớp băng tuyết kia.
- Hoàng Minh, đợi ta, hôm nay nhất định ta sẽ đưa chàng rời khỏi nơi này!
Lập Phi lẩm bẩm, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm đã gãy. Nàng đi tới
phía trước, dùng trước kiếm bắt đầu đục khoét. Lấy linh lực trung vị thần của
nàng truyền tới trường kiếm, từng lớp băng chậm rãi được bào mòn. Năm phút
trôi qua nàng mới chỉ tiến thêm vào một khoảng ba centimet. Thế nhưng động tác
của Lập Phi rất nhẹ nhàng chuyên nghiệp. Dường như hai năm qua nàng đã tập
thành thói quen. Ánh mắt nàng tập trung vào phía trước, linh lực liên tục vận
chuyển.
Nhớ lại hai năm về trước, trong đêm tối tìm kiếm thân ảnh của Hoàng Minh. Rốt
cuộc hai ngày nữa trôi qua, Lập Phi chết lặng khi tìm thấy thân ảnh hắn bị kẹt
bên dưới đáy hai toà đại sơn. Nàng đã khóc oà lên, hai bàn tay không ngừng cào
vào lớp băng nhưng vô vọng. Đến hiện tại, thời gian hai năm đã trôi qua,
trường kiếm của nàng vốn là một thanh Thượng Phẩm linh khí cũng đã vì đào bới
mà mòn đi sắp tới cán.
Lập Phi hai năm thời gian ngoài ăn uống cùng nghỉ một chút thì thời gian còn
lại toàn bộ đều dành để đào thông đạo. Mỗi ngày trông thấy hắn, chính là động
lực để nàng cố gắng. Ngày hôm nay, ngày hôm nay nàng nhất định phải cứu hắn
ra, cứu hắn khỏi nơi này.
Lập Khi cắn chặt hàm răng, cánh tay hơi dùng thêm sức lực. Một dãy băng tuyết
được nàng làm rơi. Lớp băng tuyết này khôgn dễ hoà tan, thế nhưng vừa mới
chuyển ra liền có một con yêu thú giống như mèo chậm rãi chờ đợi bên cạnh. Con
yêu thú này nhẹ nhàng xu lại lớp băng tuyết nhỏ đó thành một khối sau đó mang
ra ngoài cửa thông đạo, tốc độ khá nhanh.
Thời gian cứ thế trôi qua, đã sắp sang ngày tiếp theo, Lập Phi cũng càng xúc
động, cánh tay đã có chút run rẩy rồi. Mặc dù thần cấp cường giả có sức mạnh
cùng khả năng chịu đựng cao, thân thể có thể tự chế tạo lại nhưng lớp băng
tuyết vạn năm hình thành này làm sao có thể dễ dàng như thế chứ. Hai tay của
Lập Phi đã đỏ lên vì đau đớn, linh lực đã sắp cạn kiệt. Thế nhưng nàng lại cắn
răng kiên trì tiếp tục đi tới. Nàng đã chờ quá lâu, lúc này nàng chỉ còn cách
hắn một lớp băng mỏng nữa mà thôi. Lập Phi kích đông, hai tay đã có chút run
rẩy.
- Rắc!
Một âm thanh nhỏ vỡ vụn vang lên. Ánh mắt Lập Phi sững sờ nhìn trường kiếm của
nàng. Từ lúc nào nó đã hoàn toàn bị mài mòn không còn một chút nào. Nhưng đến
lúc này lớp băng mỏng cuối cùng kia cũng bị phá vỡ. Ngón tay út của Hoàng Minh
rốt cục cũng thoát khỏi lớp băng kia mà ra bên ngoài. Trước ánh mắt kinh ngạc
của Lập Phi cùng đầu yêu thú nhỏ nhắn kia. Thân thể Hoàng Minh từ từ nóng lên,
xung quanh hắn chậm rãi có lưu quang màu vàng dao động.
- Hoàng Minh, chàng...!
Lập Phi thì thào, hai mắt đã rơi xuống nước mắt.
Ầm!
Một tiếng nổ lớn vang lên, lớp băng tuyết xung quanh người Hoàng Minh đã bị
hoà tan. Thân ảnh hắn từ trong đi ra. Vù một tiếng, Lập Phi như một chú mèo
nhỏ sà vào lồng ngực hắn. Hai cánh tay ôm lấy hắn, nước mắt ấm nóng của nàng
không ngừng rơi.
- Cảm ơn nàng!
Hoàng Minh ngậm ngùi, hai cánh tay rắn chắc ôm lấy thân thể thiếu nữ vào trong
lòng. Hai năm qua hắn thật sự không bị mất đi ý thức. Nhưng thân thể hắn bị
băng phong, dường như có một cỗ lực lượng kì quái ngăn cấm hoàn toàn thân thể
hắn. Hệ thống cũng không thể khởi động. Hai năm trôi qua, nhìn Lập Phi ngày
ngày chậm rãi đào thông đạo, làm sao Hoàng Minh không đau lòng cùng cảm động
chứ. Hắn làm sao có thể đây, hắn nợ nàng thật nhiều, nợ nàng cả một mạng sống
của hắn!