Người đăng: tatruongthanh
Lần này đấu với Songoku, Hoàng Minh cảm nhận được sâu sắc thực lực khủng bố
của hắn. Từ đầu đến cuối đều chỉ là cận chiến cũng đã đánh cho hắn tơi bời hoa
lá rồi. Thậm chí Hoàng Minh nghi ngờ, đối phương không cần biến thân cũng có
thể đánh hắn bầm dập mặt mày. Còn chưa nói Songoku cùng Vegeta sử dụng kĩ năng
công kích như trong truyện.
- Anh bạn nhỏ, kể một chút cho chúng ta nghe về cậu đi!
Songoku vừa lấy ra một xâu thịt nướng trên lò liền quay sang hỏi. Mộ người
nghe vậy đều tập trung sang hướng ánh mắt về Hoàng Minh chờ đợi. Hoàng Minh
làm quái gì có người cha nào là tộc nhân siêu xayda chứ? Thế nhưng không có
thì không bịa được sao? Nhất là đối với Hoàng Minh, một kẻ nắm rõ truyện trong
lòng bàn tay. Rất nhanh đã vẽ ra một người cha rời bỏ quê hương, một người mẹ
nết na hiền thục tại tinh cầu khác. Thế rồi gần một tiếng sau sự tra hỏi của
đoàn người, Hoàng Minh coi như trả lời qua cửa.
Chi Chi không biết đi từ lúc nào liền quay lại, đặt trước mặt Hoàng Minh một
viên ngọc rồng. Hoàng Minh hai mắt tỏa sáng, khóe mắt đã cay cay. Đầy viên
ngọc cuối cùng, hiện tại đã tập hợp đủ. Hoàng Minh có thể hồi sinh A Trang
rồi.
Nhìn biểu tình kích động của hắn, mọi người đều mỉm cười, Songoku vỗ vai Hoàng
Minh mà nói:
- Được rồi, hiện tại có thể làm luôn đi. Càng sớm càng tốt!
Hoàng Minh gật đầu, lập tức mang theo viên ngọc số bảy này đi ra ngoài sân
nhà. Lấy từ không gian giới chỉ ra sáu viên ngọc nữa, mỗi viên ngọc xuất hiện
lòng Hoàng Minh càng thêm khẩn trương. Cuối cùng bảy viên ngọc đã được xếp gọn
trên mặt đất, môi viên đều mang theo số ông sao khác nhau. Bảy viên ngọc giống
như bảy viên long châu tỏa ra hào quang rực rỡ vậy.
- Bắt đầu đi!
Hoàng Minh lên tiếng, đặt bảy viên vào đúng vị trí thích hợp. Lập tức bảy viên
ngọc rồng phát sáng, không gian ban ngày bất giác tối sầm lại. Hoàng Minh là
lần đầu tiên chứng kiến tận mắt chuyện này, nội tâm đã rung động không thôi.
- Cứ yên tâm đi!
Songoku cười nói, vẻ mặt rất là bình thản. Gặp rồng thần thì có gì đâu chứ,
hắn gặp qua nhiều lần rồi.
Rất nhanh ánh sáng trở lên cực thịnh. Một thân hình dài hơn ngàn mét theo thế
cuộn tròn mà xuất hiện. Toàn thân từng lớp long lân cực kì chói mắt. Thân thể
toàn bộ một màu xanh lá cây. Rồng thần thân thể không khác lắm với thiên long
của Đoàn Dự. Chỉ là Rồng thần này không có ngũ trảo. Hai mắt rồng thần đỏ rực,
mang theo khí thế hung mãnh hướng ánh mắt xuống phía dưới đám người, một tiếng
nói ầm ầm như sấm động vang lên trong không gian:
- Ta sẽ cho các ngươi một điều ước, hãy nhanh chóng nói đi!
Hoàng Minh không hề bị uy áp của rồng thần làm ảnh hưởng một chút nào. Trước
ánh mắt của mọi người, hắn ngước lên, kiên định mà nói:
- Điều ước của ta là, ta muốn phục sinh Thùy Trang, người con gái của ta!
Tiếng nói của Hoàng Minh vang lên, mọi người đều mang theo vẻ chờ đợi nhìn
rồng thần. Rồng thần lúc này chưa có cất tiếng trả lời, hai con mắt đỏ rực
nhìn chằm chằm vào Hoàng Minh, không khí có chút nhưng trọng đến đáng sợ.
- Nhân loại, ngươi có khí tức rất quái lạ, chắc chắn là một kẻ từ rất rất xa
tới đây. Ngươi làm ta cảm thấy rất kì quái, thế nhưng điều ước này của ngươi,
ta vẫn có thể thực hiện được!
Rồng thần nói xong, một đạo ánh sáng từ trên người Hoàng Minh bất ngờ bắn ra,
trên không trung một đạo lại một đạo ánh sáng không biết từ đâu liên tục xuất
hiện tụ tập lại một điểm. Trước sự kinh ngạc của toàn trường, một thân thể nữ
giới chậm rãi hình thành. Hoàng Minh lúc này không thể hiểu được tâm tình của
mình lúc này nữa. Có kích động, có vui sướng, có xót xa, có hạnh phúc. Ngũ vị
hỗn tạp, Hoàng Minh ánh mắt không dời khỏi thân ảnh trên trời kia.
Một thân ảnh yêu kiều xinh đẹp đã hoàn toàn xuất hiện, thân thể mặc một bộ
bạch sắc y phục. Khuôn mặt tinh xảo tuyệt đẹp một lần nữa xuất hiện trước mắt
Hoàng Minh. Nước mắt hắn đã rơi, lại một lần nữa Hoàng Minh không kìm được
lòng mình.
- Ta đã hoàn thành điều ước của ngươi, nhân loại thần bí, trách nhiệm trên
vai ngươi rất nặng, hãy nhanh chóng trưởng thành!
Rồng thần nói xong, thân hình khổng lồ lập tức biến mất. Bảy viên ngọc lập tức
bay lên trời, phân thành bảy hướng mà tản đi. Không gian một lần nữa trở về
ánh sáng ban ngày.
Một câu nói cuối cùng của rồng thần làm Hoàng Minh kinh ngạc, thế nhưng hắn
làm sao có thể để tâm đây. Ánh mắt hắn, tâm trí hắn lúc này toàn bộ tập trung
trên người thiếu nữ trên không trung kia. Thiếu nữ vẫn đang cuộn mình như một
chú mèo nhỏ đang ngủ. Một lát sau mới chậm rãi mở mắt. Hai con ngươi đen láy
mờ mịt nhìn bốn phía, sau một hồi liền phát hiện ra phía bên dưới có người,
nhất là một thân ảnh đang lẳng lặng đứng nhìn nàng thì bất giác run lên. Hai
mắt lệ châu không kìm được mà theo nhau rơi xuống.
Hoàng Minh mỉm cười, nụ cười chan chưa tình cảm vô bờ bến, hai cánh tay của
hắn giang ra. Như một tia chớp, thiếu nữ từ trên trời lao xuống. Chỉ trong
chớp mắt, nàng đã lao vào lồng ngực của hắn, tham lam hít lấy mùi hương trên
người hắn. Nước mắt thấm vào áo Hoàng Minh ướt một mảng.
- Đừng khóc, có ta ở đây rồi!