Người đăng: tatruongthanh
Trung niên kia chỉ phất tay với Thiện Bảo một cái, ý nói cho hắn đứng dậy. Hai
mắt của hắn lúc này đều rơi trên người của Hoàng Minh. Sau một lát thì nhìn
vào tấm lệnh bài còn đang ở trên tay của hắn.
Vút!
Hoàng Minh phát hiện tấm lệnh bài của hắn không ngờ bị trung niên kia từ
khoảng cách bảy mét thu lấy. Hiển nhiên thực lực cao hơn hắn nhiều lắm. Trung
niên cầm lấy tấm lệnh bài, quan sát trước sau một lát rồi gật đầu. Đây chính
là lệnh bài thật sự, hắn có thể nhận ra rõ ràng.
Hoàng Minh chợt phát hiện cái áp lực kia đã hoàn toàn biến mất, thân thể hắn
không còn bị chèn ép nữa. Ánh mắt hắn hướng về phái trung niên lạnh lùng nói:
- Trả lệnh bài lại cho ta!
Trung niên nhìn hắn, khóe miệng cười cười hỏi lại:
- Tiểu tử, nói thật cho ta biết, tấm lệnh bài này ngươi lấy ở đâu ra?
Cái gì mà lấy ở đâu ra? Hoàng Minh hừ lạnh mà nói:
- Ở đâu ra cũng không liên quan tới ngươi!
Trung niên cũng không có vì hắn mà tức giận, hứng thú mà quan sát Hoàng Minh.
Thiện Bảo ở bên cạnh chảy mồ hôi đầm đìa, hắn làm sao có thể ngờ Hoàng Minh
lại dám nói với Đại bá của hắn như vậy. Phải biết Đại Bá của hắn địa vị tại
Trần gia đúng là cao quý bậc nhất. Thường ngày mặc dù có vẻ hòa nhã chất phác.
Thế nhưng một khi vị Đại Bá này bị người ta mắng một câu, người kia xác định
là bị xử lí đến nơi đến chốn.
- Mẫu thân ngươi đưa cho ngươi sao?
Hoàng Minh liếc mắt nhìn hắn, rõ ràng kẻ này đã đoán ra sự việc, lại cố tình
hỏi thêm để xác minh. Hắn cũng không có nói gì, chỉ kéo Lan Hương sát hơn vào
phía sau lưng hắn.
- Ngươi tên là gì?
Trung niên kia lên tiếng hỏi. Hoàng Minh chần chừ một chút cũng trả lời:
- Hoàng Minh!
Hoàng Minh cũng không muốn cứng đấu cứng với ông ta. Nhỡ đâu ông ta lại thẹn
quá hóa điên mà nhốt cả hắn và Lan Hương thì đúng là hết cách. Hắn rõ ràng
thực lực của vị Trung niên này cực kì khủng bố, thế nên mới cho thể chèn ép
hắn chỉ bằng khí thế mạnh mẽ của mình.
- Ngươi có thể mang nàng ta rời đi!
Trung niên đó bất giác cười mà nói. Hoàng Minh cùng Thiện Bảo, Lan Hương cùng
mấy trăm người ở đây đều kinh hãi. Dẫn đi sao, lại có thể dẫn đi sao?
Hoàng Minh lúc này ngẩn cả người, thấy Trung niên kia ném cái lệnh bài lại cho
hắn, lại nói cho hắn dẫn Lan Hương rời đi. Hoàng Minh khó hiểu thế nhưng lập
tức kéo tay Lan Hương rời đi, chỉ sợ người ta đổi ý. Lúc này không còn có một
ai dám ngăn cản hắn nữa. Thiện Bảo chờ cho Hoàng Minh đưa Lan Hương rời đi,
lập tức hỏi Trung niên kia rốt cuộc là chuyện gì vậy?
- Ha ha ha, Ngươi cho ta năm mươi cao thủ, ngày đêm bảo vệ cho hắn, nhất định
không được xảy ra chuyện gì. Nếu có chuyện xảy ra lập tức báo cho ta.
- Vâng, đại bá, ta có thể hỏi một chút hắn là ai không?
Trung niên kia mỉm cười vui vẻ mà nói:
- Nó là nhi tử của muội muội ta!
Thiên Bảo sợ hãi ngồi bệt xuống. Trần thị gia tộc dòng chính của lão Thái Thái
chỉ có hai người. Một chính là vị đại bá này, hai là một vị muội muội vốn đã
mất tích hơn chục năm nay rồi.
- Dọn dẹp đi, ngày kia chính là lúc tham gia thi tuyển rồi đó, đừng có để lão
tổ tông thất vọng.
- Rõ rồi thưa đại bá!
Thiện Bảo vâng dạ, cho người dọn dẹp. Trung niên kia đã biến mất từ khi nào.
Lúc này Hoàng Minh đang vô cùng hạnh phúc, bế Lan Hương trên tay hắn như ôm cả
thế giới vào lòng rồi. Rất nhanh bóng dáng của Hoàng Minh vượt qua rất nhiều
trạm gác. Cứ đi qua một trạm gác, hắn lại giơ ra Bạch Kim lệnh bài, bọn hắn
hoàn toàn đều sợ hãi không thôi. Không dám ho he chất vấn nửa lời. Trên đường
đi Hoàng Minh không ngờ một đường về đến khách điếm nghỉ ngơi tại Lục Sa thành
lại không có một bóng người nào chặn đánh hắn cả.
Hắn đâu biết cách đây năm phút đã có một thân ảnh trung niên đi qua, đưa toàn
bộ những tên có ý xấu muốn chặn đánh hắn toàn bộ đều bị ném thật xa.
Sau khi thấy Hoàng Minh yên vị cùng Lan Hương trong khách điếm, trung niên kia
phất tay ra hiệu cho năm mươi tên cao thủ tới bảo vệ cho Hoàng Minh. Ngay sau
đó Trung niên này nhảy lên lưng một con Đại Bằng mà rời đi. Đại Bằng thân hình
khá lớn, tốc độ lại rất nhanh, chỉ một loáng đã biến mất trong đêm đen.
Ở một phương xa, Trung niên cúi đầu trước một ông lão đang xếp bằng trên
giường đá mà nói:
- Phụ Thân, con vừa gặp cháu trai của người đấy!
- Cháu Trai?
Ông lão râu tóc đã bạc phơ, mặc một bộ y phục màu trắng, ngũ quan đoan chính.
Lông mày cùng chùm râu đều là màu trắng, đầy vẻ tiên phong đạo cốt. Nghe Nhi
tử kể ra chuyện phát sinh, ông lão cười lớn ba tiếng, ngay sau đó phân phó một
hồi rồi phất tay đuổi trung niên đi ra.
Hoàng Minh lúc này làm sao biết có người đang bàn tán về hắn. Hắn lúc này cùng
Lan Hương đang ôm nhau trên giường, bắt đầu nghe nàng nỉ non kể lại những
chuyện đã phát sinh trong mấy năm qua.