Người đăng: tatruongthanh
Lúc bấy giờ, trong lâu thuyền có đến hơn ngàn người, thế nhưng một âm thanh
nhỏ nhặt nhất cũng không có, nếu có thì cũng chỉ là tiếng tim đập rộn ràng của
một số vị công tử ca mà thôi. Tiếng nói ưu nhã tinh khiết kia lại vang lên:
- Hôm nay Tiểu nữ xin đa tạ tình cảm mà các vị công tử cùng các vị đại nhân
dành cho ta. Đêm nay tiểu nữ xin đàn một khúc trợ hứng, chúc tất cả các vị
khách quan có một đêm an lành!
Tiếng nói vừa dừng, nàng nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc bàn nhỏ đã được đặt sẵn,
từ không gian giới chỉ lấy ra một chiếc đàn Tranh nhẹ nhàng đặt lên bàn. Không
gian vẫn luôn giữ yên sự yễn lặng như vậy. Không có ai phát ra một âm thanh
nào. Chỉ sợ nếu có người lúc này dám làm ồn một chút thôi sẽ lập tức trở thành
công địch của toàn trường vậy.
Hoàng Minh mỉm cười, đón lấy một ly trà thứ hai mà Thiện Bảo vừa rót, đưa lên
nhấp một ngụm nữa.
Rốt cuộc thì tiếng đàn đã vang lên, ngay từ những nốt đầu tiên đã khiến Hoàng
Minh cứng đơ cả người. Ly trà trên tay run run bất giác rơi xuống. Cũng may là
Lôi Ân bỗng nhiên phát giác ra Hoàng Minh có điều không ổn, cánh tay đã đón
kịp thời ly trà từ trên tay của hắn. Thiện Bảo cùng Hắc Lỗ cũng phát hiện ra
vẻ thất thố của Hoàng Minh, có chút khó hiểu. Hoàng Minh lúc này lại không có
chút quan tâm đến mọi thứ xung quanh nữa rồi, trong đầu hắn chỉ còn âm thanh
vang lên từ trên khán đài kia. Mỗi nốt nhạc như nhảy múa trong đầu của hắn,
nước mắt của hắn không ngờ đã tuôn rơi. Trong đầu Hoàng Minh lúc này đã quay
trở lại cảnh tượng khi xưa. Một nam sinh cùng một nữ sinh bên trong một gian
phòng nhạc cụ âm nhạc. Nữ sinh khuôn mặt ửng hồng trong lòng nam sinh chậm rãi
dùng hai bàn tay ghìm cùng gẩy từng sợi dây đàn. Hai người vô cùng hạnh phúc
trong từng nốt nhạc du dương êm ái của bài hát yêu thích.
- Là em!
Hoàng Minh lẩm bẩm trong lòng, lắng nghe từng câu hát vang lên:
- Đêm lạnh, phồn hoa rơi xuống đất thành sương.
Người trông về phương xa, ánh hoàng hôn kiệt quệ.
Không tưởng niệm, tự thấy chẳng thể quên.
Mơn mởn hoa đào lạnh, chuyện kiếp trước làm sao buông xuống?
Trái tim mờ mịt này còn giả vờ không đau đớn, không gượng ép.
Đều là sự giả dối.
Từng câu hát mang theo nỗi bi thương khiến người ta phải quặn lòng. Tiếng ca
nhẹ nhàng đi vào lòng người khiến ai cũng mê say. Cuối cùng là vì sao? Vì sao
đôi lứa lại phải chia lìa?
Hoàng Minh ánh mắt hướng về phía khán đài tràn đầy nỗi đau xót, theo đó là sự
vui mừng cùng tự trách.
- Bóng Đêm lạnh vì nỗi tưởng niêm của người thành sông.
Hóa thành bùn xuân che chở ta.
Nam tháng nhàn nhạt, phất tay áo tình nghĩa phu thê.
Từng chút mũi hương hoa cỏ hòa vào nước.
Thiên ý lạnh lẽo, người một thân sắc hoa.
Rơi vào phàm trần, mưu kế thụ thương.
Sinh kiếp dễ dàng, tình kiếp gian nan.
Tâm đã hao mòn, còn mấy phần của kiếp trước.
Hoàng Minh nghe đến đây đã không thể nhịn được nữa, hắn có thể nhẫn lại nữa
sao? Hình bóng trong tim bấy lâu nay kiếm tìm ngay trước mắt, hắn còn có thể
nhẫn nhịn sao?
Vù một tiếng, Hoàng Minh phóng lên, chân của hắn còn mắc theo chiếc chế tựa mà
hắn đang ngồi. Một hồi dị biến phát sinh này làm toàn trường giật mình. Làm
sao có ai ngờ được trong lúc nữ thần trong lòng họ đang cất tiếng ca, lại có
một kẻ dám lăng không bay xuống. Chuyện này phát sinh mấy trăm vệ quân của
Trần gia đang thủ hộ xung quanh lập tức biến sắc lấy ra vũ khí muốn lao lên.
Một cánh tay gió lên, toàn bộ Hộ vệ quân đều giật mình lùi lại vị trí, không
có tiếp tục lao tới, thế nhưng ánh mắt lại hướng về thân ảnh thanh niên kia
đầy vẻ khó hiểu. Người giơ tay chính là Thiện Bảo, hắn lúc này không rõ vì sao
Hoàng Minh lại hành động như vậy, thế nhưng hắn lại không có cho người ngăn
cản. Phía bên dưới hơn ngàn cặp mắt kinh ngạc cùng điên cuồng nhìn về thân ảnh
Hoàng Minh đầy địch ý. Thế nhưng bọn hắn lại rất quy củ, không ai dám lao lên,
bọn hắn đều rõ ràng thanh niên kia nhất định sẽ bị vệ quân của Trần gia lôi cổ
xuống. Thế nhưng thanh niên koa rõ ràng tiếp đất rồi mà vệ quân của Trần gia
vẫn chưa có xuất hiện. Một màn này cũng làm cho thiếu nữ kia giật mình, tiếng
đàn cũng đã dừng lại, ánh mắt hướng về thân ảnh bên kia của bức màn che.
Hoàng Minh hiện giờ trong mắt không hề có ai khác ngoài hình ảnh thiếu nữ
trước mặt kia. Hắn lúc phi thân còn kéo theo chiếc ghế của mình. Khi chạm đất
tại khán đài liền ngồi xuống, hai tay đã xuất hiện chiếc đàn guitar của mình,
ánh mắt hướng về hình bóng kia đầy xúc động. Thiếu nữ bất chợt thân thể rúng
động, ánh mắt nàng nhìn về cây đàn của Hoàng Minh đầy sự kinh ngạc cùng không
thể tin tưởng.
Âm thanh từng nốt nhạc vang lên, từng nốt như đánh vào tâm trí nàng, nhẹ nhàng
đi vào tâm hồn vốn đã khép lại của nàng. Trái tim nàng không ngờ đã run rẩy,
nhịp tim đã loạn. Đôi mắt phượng cũng đã không nhịn nổi mà rơi lệ.