Kết Thúc


Người đăng: tatruongthanh


  • Lão đại, hắn...hắn!
    Lệnh Hồ Xung sợ hãi hô lên, toàn trường đều kinh hãi vô cùng. Không chỉ Lệnh
    Hồ Xung, toàn bộ những người ở đây đều chậm rãi đưa ánh mắt về phía xa xa bên
    kia. Vụ nổ chấn động thiên địa vừa rồi đều khiến cho toàn bộ người ở đây đầu
    óc quay cuồng, khó có thể đứng vững. Thật may là bọn hắn đều đã là kim thần
    cảnh, nếu là ngân huyền cảnh, hiển nhiên đã mất mạng rồi. Mấy chục người nhìn
    về phía xa xa, cát bụi đã tiêu tán đi không ít. Hai thân ảnh khổng lồ như hai
    ngọn núi đã biến mất.

  • Nhìn kìa, bên kia!
    Cửu Long hô lớn, đám người đều nhìn theo hướng của hắn. Chỉ thấy phía xa xa.
    Ba con linh thú đang nằm bẹp trên mặt đất, khó khăn giãy giụa. Chiếc phi hành
    pháp bảo kia thì đã cắm đầu xuống đất, bốc lên một đoàn khói đen.

  • Lão đại thua ư?
    Đám tiểu đệ của Việt Anh sợ hãi lo lắng.

  • Hoàng Minh kia cũng không thấy đâu nữa, bọn hắn đâu rồi?
    Tên chiến sĩ deo mặt nạ cũng lên tiếng, vẻ mặt sợ hãi không thôi. Ba đoàn thể
    đều nhanh chóng phi thân chạy tới bên này chiến trường. Cuộc đấu này không ngờ
    một đòn cuối cùng đã phân ra thắng bại. Hoàng Minh lúc này đang lê từng bước
    chân chậm chạp đi tới phía trước. Việt Anh lúc này thân thể đầy vết máu nằm
    bệt trên cát, tuy hắn không chết thế nhưng bị thương không hề nhẹ. Nhìn thấy
    Hoàng Minh từng bước đi tới, chỉ có thể nở một nụ cười khó khăn. Hoàng Minh
    lúc này thân thể cũng tả tơi, khắp người là vết bầm dập cháy đem đen sì. Máu
    me cúng theo những vết thương trên người mà rỉ ra vô cùng xót. Hắn lúc này
    linh lực cũng là cạn kiệt, chẳng qua nhờ vào huyết mạch xayda cường hãn mà có
    thể đứng vững một chút mà thôi. Đi tới trước mặt Việt Anh, Hoàng Minh gục
    người đè lên người hắn làm cho Việt Anh a lên một tiếng đau đớn. Hoàng Minh
    nhếch môi lên nở một nụ cười đắc thắng, miệng lên tiền nói:

  • Sao rồi, tên khốn nhà ngươi, bây giờ đã biết tại sao tao làm anh mày chưa?
    Việt Anh nghe Hoàng Minh nói câu này thì hơi ngẩn ra. Ngưng trọng nhìn Hoàng
    Minh một chút rồi cười khổ, đoạn đáp:

  • Anh Minh, ngươi hóa ra đã nhận ra ta từ trước!
    Hoàng Minh cũng cười, nắm đấm táng lên mặt Việt Anh một cái bụp. Máu mũi Việt
    Anh chảy ra, thế nhưng hắn vẫn không kêu lên tiếng nào nữa, chỉ là cười hề hề
    rất vui vẻ. Hoàng Minh lắc đầu nói:

  • Còn không nhận thua?
    Việt Anh thở ra một hơi, hắn mặc dù không chấp nhận sự thật này, thế nhưng
    việc hắn thua Hoàng Minh, đích xác là như thế. Hắn chỉ thua Hoàng Minh có một
    chút, một chút mà thôi. Thế nhưng một chút này cũng đủ để thay đổi toàn cục
    rồi.

  • Em thua!
    Việt Anh thở hắt ra, chán nản nhận thua. Hoàng Minh bên tai vang lên tiếng
    thông báo, nhiệm vụ của hắn đã thành công. Không chỉ hắn, Việt Anh bên kia
    cũng nhận được thông báo, chỉ là, hắn thất bại. Hoàng Minh thở ra một hơi mệt
    mỏi. Nhiệm vụ thành công hắn nhận được mười hạt đậu thần. Hạt đậu thần này vô
    cùng trân quý. Ở trong dragon ball, tác dụng của nó lại là vô cùng quan trọng,
    chẳng khác gì có thêm một cái mạng nữa vậy. Hoàng Minh lấy ra hai hạt đậu
    thần, một hạt cho vào miệng nhai rồi nuốt xuống. Hạt còn lại, ném vào miệng
    Việt Anh, chính là bắt hắn ăn vào. Việt Anh không rõ Hoàng Minh cho hắn thứ
    gì, thế nhưng hắn cũng không để ý. Hắn tin tưởng Hoàng Minh. Việt Anh kinh
    ngạc, chỉ thấy thân thể hắn ngay lập tức được chữa trị toàn bộ vết thương. Các
    miệng vết thương đang khép lại với tốc độ cực nhanh, mắt thường cũng có thể
    nhìn thấy. Thân thể hắn ngay lập tức tràn đầy sức mạnh. Chỉ là, Việt Anh cười
    khổ. Hắn hiện tại đã tụt xuống Kim Đan hậu kì. Nhiệm vụ thất bại khiến hắn từ
    Nguyên Anh trung kì tụt hẳn xuống Kim đan hậu kì. Việt Anh có chút khổ sở.
    Hoàng Minh ngay lập tức phát hiện ra khí tức của Việt Anh. Hắn chỉ cười ha hả
    nói:

  • Thằng oắt con, cho ngươi chừa cái tội dám khiêu chiến anh mày!
    Việt Anh mặt dài như trái khổ qua, thấp giọng nói:

  • Anh vẫn là tên biến thái, không chỉ tại game online trên địa cầu, hiện tại
    xuyên qua đây cũng vẫn là y như vậy!
    Hoàng Minh cười lớn hai tiếng, cả hai rất nhanh bá vai bá cổ tiến lên.
    Ba đội ngũ tiến tới chứng kiến cảnh cả hai tên thiếu niên này cười nói vui vẻ
    với nhau thì đầu đầy nghi hoặc. Chuyện gì đã xảy ra, tại sao hai tên biến thái
    này đánh nhau một trận chết dở sống dở như kẻ thù. Hiện tại lại bá vai bá cổ
    nhau như hai thân huynh đệ như vậy.

  • Lão đại!

  • Lão đại!

  • Hoàng Minh!
    Cả ba đám người đều hô to. Hoàng Minh với Việt Anh gật đầu. Việt Anh nhìn qua
    đám Tiên Tiên, Hàng Thanh Nhi, Ngọc Yên Mĩ hai mắt sáng lên, quay sang nói với
    Hoàng Minh:

  • Anh Minh à, ở đây ba vị này ai là chị dâu vậy?
    Hoàng Minh ngẩn người, gõ lên đầu hắn cái cốp một tiếng, cười nói:

  • Anh mày ở đây chị dâu nhiều lắm, mày không cần phải lo cho anh!
    Việt Anh cười ha hả, vô cùng khoái chí.
    Đám người đều nghi hoặc nhìn nhau. Vì Hoàng Minh với Việt Anh nói chuyện với
    nhau bằng tiếng việt, thế nên đám người đều không thể hiểu bọn hắn đang nói
    gì.
    Đám tiểu đệ của Việt Anh còn đang sợ há hốc miệng đây. Lão đại của bọn hắn đây
    sao? Lão đại mà cả ngày chỉ lầm lì ít nói đây sao? Hắn đang cười kìa, còn đang
    cười lớn khoái chí ấy chứ?
    Năm người đưa mắt nhìn nhau, đều thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương.


Hệ Thống Game Tại Dị Giới - Chương #329