Người đăng: tatruongthanh
Trước mặt Hoàng Minh là một đại môn lớn. Hai tấm cửa là hai bức tường không
biết làm bằng loại đá gì. Bề mặt đều đã bị rêu phong phủ đầy. Ắt hẳn đã trải
qua vô số năm. Ở chính giữa hai cánh cửa chính là hai mặt sư tử lồi ra, vô
cùng hung ác. Trên miệng mỗi con đều ngậm một chiếc vòng. Hoàng Minh hiếu kì.
Nơi này rốt cuộc là thế nào. Hắn cũng không tin là Hàng Vô Ưu muốn đẩy hắn vào
nơi không có ăn toàn. Nơi này có lẽ là một nơi có chút quái lạ mà thôi. Hoàng
Minh nghĩ như vậy. Đúng lúc này, một thân ảnh từ trên không xuất hiện, nhanh
chóng tiếp đất. Người tới chính là Hàng Vô Ưu. Hắn chậm rãi quay về phía hai
vị trưởng lão nói:
- Hai vị về trước đi, nơi này ta sẽ tự đưa hắn đi vào.
Lời Hàng Vô Ưu vừa nói xong, hai trưởng lão quay sang nhìn nhau đầy thâm ý,
cuối cùng cũng quay người đi khỏi. Đợi cho bóng dáng cả hai biến mắt khỏi tầm
mắt, Hàng Vô Ưu mới quay lại nhìn Hoàng Minh, đoạn nói:
- Haiz, Tiểu tử, ngươi quả là không chịu an phận. Cũng có thể ra tay ngay
trước mắt mọi người như thế!
Hoàng Minh cười mỉm. Hàng Vô Ưu nói như vậy nhưng tuyệt nhiên không hề có ý
trách cứ nào. Hoàng Minh biết rõ ý của hắn. Vị sư phụ này thật sự có nghĩ cho
hắn. Hơn hết, vị này có thể là nhạc phụ tương lai a.
Thấy Hoàng Minh không nói gì, Hàng Vô Ưu cũng không nói thêm nữa. Bước tới đại
môn kia. Đứng một hồi lâu nói:
- Đây là Đại Phong Bích, vốn là cấm địa của Lưu Vân Tông. Thường dùng để phạt
các đệ tử phạm phải sai lầm. Nơi này vô cùng hung hiểm. Đến cả ta cũng chỉ có
thể chịu đựng trong hai tháng thời gian. Hiện tại ngươi đi vào, hãy cẩn thận
một chút.
Hoàng Minh ồ lên một tiếng. Cấm địa sao? Bên trong rốt cuộc là có những gì?
Càng nghĩ càng tò mò, hắn không nhịn được hỏi:
- Sư phụ, ngươi nói xem bên trong có gì?
Nghe được tiếng Hoàng Minh hỏi. Hàng Vô Ưu hơi nhíu mày một chút. Sau đó nói:
- Chỉ có sát khí ngập trời mà thôi. Ta cũng chỉ có thể đi được trong bán kính
năm trăm mét. Sát khí quá khủng khiếp, nếu cố gắng vào sâu hơn, nhất định sẽ
bị sát khí xâm nhập cơ thể, loạn thể mà chết. Thế nên ngươi hãy cẩn thận. Mặc
dù nguy hiểm thế nhưng khả năng rèn luyện rất lớn, hi vọng ngươi trở ra, đừng
có bị điên điên khùng khùng, đây là cơ hội của ngươi đấy!
Hoàng Minh nghe xong ồ lên một tiếng. Sát khí sao? Hắn lẩm bẩm một mình. Rõ
ràng là Hoàng Minh cũng có một lượng sát khí kinh thiên ẩn giấu vô cùng kĩ
lưỡng. Chỉ khi hắn động sát tâm thật sự, hoặc là bị đè ép đến đường cùng, cỗ
sát khí này đều bạo lộ mà tràn ra.
Lúc này Hàng Vô Ưu hai tay tạo ra vô số pháp quyết, ngay sau đó điểm trên hai
trán hai mặt sư tử kia. Hai tiếng leng keng phát ra, rõ ràng là hai cái móc mà
hai con sư tử ngậm trong miệng tự động hướng sang hai bên như là có bàn tay vô
hình nào đó đang dùng lực kéo ra vậy. Những tiếng răng rắc phát ra vô cùng
trầm trọng, ngay sau đó là tiếng két két vô cùng chói tai. Hai cánh cửa chầm
chậm được kéo ra, một cỗ năng lượng giao động bộc phát ùa ra bên ngoài, Hoàng
Minh biến sắc. Sát khí, đúng là nó, đây là...
Thấy Hoàng Minh còn ngẩn người ra, Hàng Vô Ưu đá vào đít hắn một cái hét lên.
- Vào đi, còn chần chừ gì nữa!
Hoàng Minh ăn một cước chợt tỉnh táo lại, ngay lập tức phi thân vào trong. Khi
thân ảnh Hoàng Minh tiến vào. Hàng Vô Ưu thở ra một hơi. Hai tay thả lỏng.
Ngay lập tức hai cánh cửa đóng lại sầm một tiếng. Hai mắt Hàng Vô Ưu ánh lên
tia sáng lấp lóe:
- Tiểu tử, đừng làm ta thất vọng. Muốn làm con rể ta, phải cố gắng hơn mới
được!
Nói xong, thân hình y biến mắt ngay lập tức, nếu Hoàng Minh ở đây nhất định sữ
kinh hãi vô cùng. Tốc độ của Hàng Vô Ưu cực kì khủng bố, rõ ràng là biến mất
ngay lập tức. Thân pháp kinh khủng cùng quỷ mị.
Hoàng Minh lúc này đang lầm lũi đi lại bên trong. Vô cùng ngưng trọng mà đánh
giá xung quanh. Rõ ràng là một tòa đại sơn, tại sao vào bên trong rõ ràng lại
là một vùng cây cối vô cùng rộng lớn. Chả nhẽ đây là không gian truyền tống
hay đại loại là một kiểu như thế. Nơi này âm u vô cùng, chỉ có một mặt trăng
đỏ như máu, lơ lửng trên không trung, cực kì rợn người. Hoàng Minh ánh mắt
liền đảo qua xung quanh, bốn phía không gian đều là sát khia ngập trời, thậm
chí là có cả mùi hôi thối thoang thoảng quanh đây. Cây cối xung quanh cũng một
màu ảm đạm tối đen. Không rõ là loại cây cỏ gì có thể sinh tồn trong không
gian này. Điều khiến Hoàng Minh kinh ngạc là, rõ ràng Hàng Vô Ưu nói, tiến vào
đây, sát khí sẽ dần dần xâm nhập thân thể, vô cùng nguy hiểm. Thế mà trừ lúc
đầu tiến nhập Hoàng Minh còn cảm thấy cỗ sát khí kia ầm ầm lao tới hắn oanh
kích, vậy mà bây giờ lại không hề thấy đâu cả. Dường như hắn cũng đã hòa mình
vào thế giới kì quái này rồi.