Người đăng: tatruongthanh
Trong lúc nguy hiểm tột cùng ấy, Hoàng Minh không ngờ lại nở một nụ cười, ánh
mắt híp lại. Ám toán ta, quá coi thường ta rồi. Mười năm chinh chiến đơn đả
độc đấu, Hoàng Minh tại địa cầu loại người nào mà không đấu tay đôi qua. Vô số
kẻ tiểu nhân sau khi đấu thua đều quay người không cam lòng mà ám toán. Hoàng
Minh sau rất nhiều lần đã tập thành thói quen. Mặc dù đây không còn là thế
giới game nữa, thế nhưng bản tính cẩn thận của một game thủ chuyên nghiệp vẫn
luôn tại. Đúng lúc toàn trường đều kinh hãi thất sắc, ai ai cũng kinh sợ nhìn
về phía Hoàng Minh. Nhất là Cảnh Thắng, hắn vẫn đang trong tư thế trên cao
phóng phi đao xuống người Hoàng Minh. Miệng hắn vẫn nhếch lên một nụ cười
chiến thắng. Thế nhưng, hắn đã lầm.
Vụt một tiếng, Hoàng Minh biến mất tại chỗ. Phập phập phập, năm mũi phi đao
cắm xuống sàn gỗ vang lên những tiếng kêu trầm đục.
- Hoàng Minh đâu?
Mọi người đều kinh hãi thốt lên.
- Ở kia, đằng sau Cảnh Thắng!
Một người khác hô lên, ngay lập tức toàn bộ ánh mắt đồ về phía Cảnh Thắng.
Hoàng Minh lúc này không ngờ đã xuất hiện phía sau lưng Cảnh Thắng, ánh mắt
lóe lên tia hàn quang.
- Trăn trối! ( hasagi) =))
Trong lúc nguy hiểm ấy, Hoàng Minh rõ ràng lợi dụng khoảnh khắc Cảnh Thắng còn
ở trên không, ngay lập tức sử dụng kĩ năng trăn trối của Quỷ kiếm. Lập tức
xuất hiện phía sau lưng Cảnh Minh. Quỷ Kiếm trong tay, Hoàng Minh không thương
tiếc, chém liền sáu nhát, kiếm quang đầy trời, máu tươi bắn tung tóe. Cảnh
Thắng hai mắt kinh hãi, không thể nào có thể tin Hoàng Minh quỷ dị xuất hiện
phía sau lưng hắn. Thế nhưng sáu nhát chém kinh khủng đã lập tức đưa hắn về
với ông bà dưới chín suối rồi.
Bịch. Thân thể Cảnh Thắng rơi xuống đất, thân thể không còn lành lặn, hắn chị
chém cho tứ chi phân tán. Cảnh tượng vô cùng kinh khủng. Toàn trường một lần
nữa ngưng trọng, không ai nói được câu nào. Đây con mịa nó quá khủng khiếp
rồi. Thật sự là chém chết người rồi. Quỷ kiếm đến sắt đá còn chém như chém bùn
nói gì đến thân thể người. Hoàng Minh đây còn chưa dùng hết lực đạo, nếu như ở
tháp trận kia, Hoàng Minh dùng toàn lực chém, vô số yêu thú bị hắn chặt cho
thân xác nát bét rồi. Thật ra Hoàng Mịn cũng không muốn giết Cảnh Thắng, thế
nhưng đối phương không ngờ lại muốn lấy mạng hắn, Hoàng Minh làm sao có thể để
yên. Một đòn chính là không còn đường sống.
Hàng Vô Ưu lắc đầu, chuyện này không ngờ lại xảy ra. Thật không có thể nào ngờ
được. Lúc này, thân là tổng chủ, tất nhiên hắn ngay lập tức cất tiếng nói:
- Thật không ngờ hôm nay lại diễn ra chuyện không tốt này, Cảnh Thắng tâm địa
không tốt. Ám toán sư huynh, phạm phải điều cấm kị. Hiện tại đã chết, coi như
cũng là cái giá phải trả. Không thể truy cứu. Hoàng Minh mặc dù là tự vệ chính
đáng, nhưng cũng đã chạm vào cấm kị, thế nên nhất định phải chịu tội. Hiện tại
tiến vào Đại Phong Bích bế quan một tháng. Ngay lập tức thi hành.
Hàng Vô Ưu nói xong lập tức rời đi. Hoàng Minh sau đó bị hai Trưởng Lão cường
hoành bắt đi. Võ trường cứ như thế vốn sôi động lại rơi vào trầm lắng. Mặc dù
vẫn tiếp tục tiến hành, thế nhưng không còn chút thú vị nào nữa. Bên dưới các
đệ tử thi nhau bàn tán không thôi. Đến lúc này không ai dám nghi ngờ thực lực
của Hoàng Minh nữa.
- Các ngươi nói xem, Hoàng Minh sư huynh bị nhốt vào Đại Phong Bích một tháng
là nặng hay nhẹ?
Một đệ tử lên tiếng hỏi.
- Ta nghe nói Đại Phong Bích là cấm địa của Lưu Vân tông ta. Trước giờ tội
nặng nhất cũng chỉ giam có hai tuần mà thôi. Ấy vậy mà người đi ra từ đó chẳng
khác nào bị điên. Không biết bên trong có có thứ đồ vật gì!
Một đệ tử khác lên tiếng nói theo. Cả bọn đều ồ lên, hỏi thăm:
- Ngươi nói xem, Hoàng Minh sư huynh rõ ràng là đệ tử của Tông chủ, tại sao
Tông chủ lại nỡ nhốt huynh ấy những một tháng. Chỉ sợ ...
- Ấy za, ngươi biết gì mà nói, chúng ta làm sao hiểu được ý nghĩ của tông
chủ! Thôi không bàn tán, họa từ miệng mà ra đấy!
Năm đệ tử hạch tâm khác đều có tâm trạng khác nhau. Nhất là Hàng Thanh Nhi.
Nàng vô cùng sợ hãi, Đại Phong Bích không phải là nơi tốt lành gì. Mặc dù nàng
chưa từng đến, thế nhưng những người ở đó đi ra, không ai còn bình thường cả.
Nhất định bên trong có thứ gì đó vô cùng khủng bố. Thế nhưng lúc này nàng lại
không thể rời đi. Ngọc Yên Mĩ đã giữ nàng lại, nói cho nàng nghe, Hàng Vô Ưu
có cách riêng, không đời nào hại Hoàng Minh đâu. Lúc ấy Hàng Thanh Nhi mới hơi
yên tâm một chút.
Trên đài cao, các trường lão ánh mắt có chút nghi hoặc không thôi. Một vị
trưởng lão cúi đầu lẩm bẩm, ánh mắt hiện lên vẻ oán độc:
- Tiểu tử, dám giết đồ nhi của ta. Nhất định ta sẽ không để ngươi yên đâu!
.
Hoàng Minh không hề biết đã đắc đội với một số người. Lúc này hắn đang bị hai
vị trưởng lão dẫn đi tới một địa phương vô cùng yên tĩnh. Chỉ thấy nơi này có
một ngọn núi cao ngất không thấy đỉnh. Đến một cửa động thì đứng lại, Hoàng
Minh hiếu kì quan sát xung quanh.