Người đăng: tatruongthanh
Hoàng Minh nghe lão nói thì ngạc nhiên. Cất tiếng hỏi:
- Tiền bối nói vậy là sao? Chẳng lẽ tầng mười bốn có gì đó đáng sợ sao?
Quách Võ lắc đầu, đoạn nói:
- Trước tiên cầm lấy hai viên đá này!
Hoàng Minh nhận lấy hai viên đá từ tay Quách Võ. Bên tai lại vang lên tiếng
thông báo:
- Tinh tinh, nhận được đá truyền tống.
Phẩm chất: Trân quý.
Đá truyền tống được tinh luyện trận pháp cực kì tinh diệu. Nó có thể đánh dấu
vị trí hiện tại và quay trở lại bằng viên đá thứ hai.
Hoàng Minh kinh ngạc, nhìn hai viên đá mà vô cùng khó tin. Quách võ lên tiếng:
- Tầng mười bốn chính là lão Tống Thanh Phong. Lão vô cùng không nói lí lẽ,
ngươi bây giờ cảnh giới yêu kém. Một thân trọng thương, tốt nhất là bóp một
viên đá này để đi ra. Khi nào tự tin có thể quay trở lại. Chỉ cần bóp viên thứ
hai. Đây cũng có thể là đồ vật cứu mạng của ngươi. Đá truyền tống này có thể
sử dụng ở bất cứ thời gian nào. Bất cứ địa điểm nào. Ngươi, đã qua tầng mười
ba của ta rồi.
- Vậy là ta có thể lần sau quay lại vượt từ tầng này!
- Đúng vậy!
Quách Võ gật đầu.
Hoàng Minh thấy vậy liên vui vẻ. Như vậy là tốt a, hắn thương thế quá nặng.
Muốn khôi phục cần dăm bữa nửa thán mới có thể hoàn toàn trở về trạng thái
cường thịnh ban đầu.
- Tiền bối, ta, vậy ta đi rồi. Lần sau nhất định tìm người nói chuyện.
Hoàng Minh gật đầu, vẫy tay nói, sau đó đi vào cánh cửa thông lên tầng mười
bốn. Vừa mới xuất hiện ở tầng mười bốn, Hoàng Minh lập tức bóp vỡ một viên đá
truyền tống.
Phía bên ngoài, khi ánh sáng tầng mười ba vụt tắt. Ánh sáng tầng mười bốn sáng
lên. Toàn bộ đệ tử Trưởng Lão Lưu Vân Tông đều reo hò ầm ĩ. Những tiếng hô
Hoàng Minh, Hoàng Minh liên tục vang lên.
Thế nhưng chưa đầy mấy chục giây, thì đèn vụt tắt. Toàn trường còn chưa hiểu
chuyện gì, ở dưới chân tháp đã xuất hiện một bóng người từ từ đi ra.
Là một thiếu niên, thiếu niên tóc tai tung bay, bộ thanh y của đệ tử ngoại môn
càng làm cho hắn trở lên nổi bật, khí thế vô cùng.
Mấy ngàn người đều im lặng nhìn hắn. Hoàng Minh cũng kinh ngạc, không hiểu tại
sao ở bên ngoài lại có đông người thế này. Số lượng không phải là ít nữa.
Trong lúc hắn còn đang khó hiểu thì không rõ ai đã hô lên:
- Hoàng Minh, Hoàng Minh!
Ngay lập tức đám đông phía dưới cũng hồ ào ầm ĩ, cái tên Hoàng Minh được toàn
bộ đệ tử Lưu Vân Tông hô hào. Hoàng Minh không hề biết là Lưu Vân Tông coi
trọng tháp trận như thế nào. Hắn chỉ là muốn đột phá mà đến. Không nghĩ là gây
lên một trận hỗn loạn. Nhìn bên dưới mấy ngàn người đều đang hô vang tên của
hắn, Hoàng Minh trên mặt lại không có phát sinh ra vẻ kiêu ngạo nào cả. Hắn
mỉm cười, chậm rãi đi đến trước mặt vị trưởng lão xét tuyển, cất tiếng hỏi:
- Trưởng lão, ngài xem ta có thể tấn cấp nội môn chăng?
- Có thể!
Vị trưởng lão nói xong đưa cho hắn tấm thẻ. Hoàng Minh vui vẻ cầm lấy. Bên tai
lúc này đã vang mên tiếng thông báo hoàn thành nhiệm vụ đệ tử đến nội môn.
Hoàng Minh gật đầu. Đoạn định rời đi. Thế nhưng một âm thanh đã giữ hắn lại:
- Hoàng Minh!
Một thân ảnh bay tới, Hoàng Minh đã nhận ra người ấy rồi. Thân ảnh trung niên
vô cùng bá khí, người tới chính là Hàng Vô Ưu!
Hàng Vô Ưu ánh mắt nhìn Hoàng Minh một hồi, làm cho hắn sợ hãi. Hàng Vô Ưu lên
tiếng nói:
- Ta muốn nhận ngươi làm đồ đệ!
Câu nói của Hàng Vô Ưu làm cho toàn trường rung động. Vô số người trợn tròn
mắt. Rõ ràng là tông chủ tự mình ra trận thu đồ đệ. Không phải là nói vị trí
đệ tử hạch tâm thứ sáu đã xuất hiện. Có khi vị trí trưởng môn chăng?
Hoàng Minh hơi kinh ngạc, bên tai vang lên những tiếng nghị luận. Hóa ra muốn
tiến vào đệ tử thân truyền thì cần có một vị sư phụ. Các vị trưởng lão bên kia
mặc dù hai mắt đã đỏ ngầu, thế nhưng không ai dám làm mất mặt, Tông chủ đã lên
đài mời chào, bọn hắn không thể đến tranh với tông chủ Lưu Vân Tông đâu. Hoàng
Minh ngẫm nghĩ trong sự chờ đợi của hàng ngàn người. Hắn mở miệng nói:
- Tông chủ thật sự muốn nhận ta làm đệ tử?
- Đúng vậy.!
Hàng Vô Ưu đáp.
Bên dưới chân tháp trận thì hàng ngàn con người đang chờ đợi đáp án của Hoàng
Minh. Vô số kẻ hâm mộ, cũng không thiếu những kẻ ghen tị.
Hoàng Minh ngẫm nghĩ một hồi, nhận lời. Dẫu sao hắn cũng cần trở thành một
chân truyền đệ tử để hoàn thành nhiệm vụ. Hoàng Minh nghĩ như vậy. Bên ngoài
Hàng Thanh Nhi đã gấp đến mức hai tay bấm vào da thịt mình rồi. Tại sao tên
ngốc kia vẫn chưa đồng ý đi.
Hoàng Minh sau một suy ngẫm, hắn gật đầu trở thành thân truyền đệ tử.
Bên tai hắn vang lên tiếng thông báo, còn chưa kịp nghe rõ hay xem xét. Hàng
Vô Ưu cười lớn ha ha, không nói gì thêm, kéo Hoàng Minh một mạch rời đi. Tên
của Hoàng Minh đã lưu vang sử sách của Lưu Vân Tông rồi. Hiện tại hắn đã là
một đệ tử ưu tú, vị thân truyền đệ tử thứ sáu đã xuất hiện. Ngay lập tức Hoàng
Minh là người nổi tiếng nhất Lưu Vân Tông sau này.