Quách Võ


Người đăng: tatruongthanh


  • Tiền bối, người là ai vậy?
    Hoàng Minh rụt rè hỏi. Thiên địa tạo hóa công đã vẫn chuyển đến mức cao nhất.
    Hắn rất sợ lão già này. Lỡ đâu lão ta là một lão quái vật nào đó, bỗng nhiên
    lao đến, muốn ăn thịt hắn thì sao?
    Lão già này ánh mắt chiếu lên người Hoàng Minh, bộ dáng như đang đánh giá hắn.
    Hoàng Minh da gà da ốc nổi hết lên, không phải lão này có ý đồ biến thái gì
    đấy chứ.

  • Ha ha ha ha, Người trẻ tuổi, không nên sợ hãi. Mau mau ngồi xuống, nói
    chuyện với ta đi. Đã thật lâu rồi, thật lâu ta chưa có ai để nói chuyện.
    Lão già lên tiếng nói. Giọng nói của não thật khàn, thế nhưng vô cùng có lực.
    Lại lộ ra chút thê lương của năm tháng tuế nguyệt.
    Hoàng Minh tuy sợ hãi, nhưng gan hắn vốn không nhỏ. Hắn cũng rất tò mò. Liệu
    có thể hỏi được thông tin nào đó từ lão già này chăng. Nghĩ vậy, Hoàng Minh
    rụt rè đi tới. Khi còn cách lão già năm mét thì hắn cũng ngồi xuống, đối diện
    với lão già này. Lúc này hắn đã nhìn rõ được lão hơn. Lão có khuôn mặt rất
    bình thường, những nếp nhăn đã chằng chịt. Sống mũi hơi tẹt, đôi mắt già nua
    đục ngầu. Thân thể lão cũng không hề to lớn, cả người được bao bọc bởi một bộ
    áo thùng thình. Hai bàn tay già nua khô héo. Hoàng Minh có chút dè dặt.
    Lão già này cũng đang đánh giá Hoàng Minh, hai mắt lão hơi nhíu lại, một lúc
    lại giãn ra, mỉm cười nói:

  • người trẻ tuổi, tu vi tuy còn thấp nhưng tư chất lại khá tốt đấy. Với tu vi
    như thế mà ngươi cũng có thể lên được tới tầng này. Có lẽ ngươi cũng có chút
    môn đạo, ha ha ha!
    Lão già vui vẻ cười nói. Hoàng Minh có chút kinh ngạc. Tu vi của hắn mặc dù
    đối với các cao thủ bề trên thì không thấm vào đâu, nhưng đối với thanh niên
    đồng trang lứa thì hắn vô cùng tự tin. Hắn quyết có thể đánh mà không rơi vào
    hạ phong. Ấy vậy mà lão già này lại nói tu vi của hắn còn thấp kém?
    Hoàng Minh nghi hoặc rất nhanh được lão già nhận ra, lão mỉm cười nói:

  • Người trẻ tuổi, nói cho ta nghe, hơn ngàn năm qua, bây giờ bên ngoài như
    thế nào rồi?
    Hoàng Minh kinh hãi khiếp đảm. Lão già này vừa mới đề cập tới chữ hơn ngàn năm
    qua sao? Nói vậy có khác gì lão đã sống tới hơn ngàn năm rồi. Lão già nhìn hai
    mắt trợn tròn của Hoàng Minh mà lắc đầu nói:

  • Không cần phải kinh ngạc như thế, ta chính xác là đã một ngàn một trăm lẻ
    tám tuổi.
    Hoàng Minh nuốt nước miếng cái ực, thân thể rùng mình một cái. Lão già này
    đúng là lão bất tử, thật khủng khiếp.

  • Tiền bối, người người...
    Hoàng Minh lắp bắp, hắn vẫn chưa tiếp nhận sau cú sốc vừa rồi. Lão già cũng
    không nói gì, lão biết Hoàng Minh cần thời gian tiêu hóa chuyện này. Lão vẫn
    chậm rãi ngồi đó, yên tĩnh như một pho tượng sống vậy.
    Phải mấy năm phút sau, Hoàng Minh mới dằn được lòng mình, thở ra đều đặn hơn.
    Lúc này lão già mới cất tiếng:

  • Ngươi ổn rồi chứ, có thể nói chuyện chưa?
    Hoàng Minh gật đầu, hắn trả lời:

  • Có chút hơi khó tiếp thu, thế nhưng giờ đã ổn hơn rồi!
    Lão già gật đầu, lên tiếng hỏi:

  • Người trẻ tuổi, ngươi tên gì?
    Hoàng Minh lập tức đáp:

  • Vãn bối là Hoàng Chấn Minh, còn tiến bối?
    Lão già nghe Hoàng Minh hỏi, ánh mắt có chút lơ đãng, một lát sau nói:

  • Đã thật lâu, đã thật lâu rồi, cái tên của ta từng là một thời vang danh
    khắp Thần giới. Ha ha ha, Ta là Quảng Võ!
    Hoàng Minh lẩm nhẩm, Quảng Võ, Thần giới? Hắn vô cùng tò mò. Ngay lập tức hỏi:

  • Quảng Tiền bối, Thần giới là ở đâu?
    Quảng Võ thân hình không hề động đậy, lão hơi ngước mắt lên trên, chậm rãi
    nói:

  • Ngươi trước tiên kể cho ta biết tình hình thế giới bên ngoài đi!
    Hoàng Minh biết đây chưa phải là lúc hỏi, bèn thật thà kể lại toàn bộ những gì
    hắn biết. Từ Hoàng Thiên Đại lục, Hạ Vị Diện hắn từng ở mấy năm, sau đó là
    Trung vị diện này, và Thượng Vị Diện thần bí. Thậm chí là các Sâm lâm hắn đã
    nghe qua, đọc qua trong sách vở điển tịch. Quách Võ sau khí nghe Hoàng Minh
    nói về Chiến Sĩ, Pháp Sư, Thuần Thú Sư thì hơi nhíu mày. Đến đoạn Hoàng Minh
    nói về cảnh giới thì lập tức hỏi lại:

  • Ngươi nói lại ta nghe, cảnh giới các ngươi chia ra là gì?
    Hoàng Minh đáp :

  • Chính là luyện khí cảnh, luyện thể cảnh, ngân huyền cảnh, kim thần cảnh,
    huyền thần cảnh, Thánh thần cảnh.
    Quách Võ hai hàng lông mày nhíu lại, cất tiếng nói:

  • Ngươi đang ở cảnh giới gì?
    Hoàng Minh cũng không giấu giếm, đáp lời:

  • Vãn bối đang ở kim thần trung kì cảnh giới!
    Hoàng Minh nói ra, thần sắc có chút tự tin vô cùng. Hắn chính là tiên phong
    mạnh mẽ, có thể nói. Hoàng Minh cũng có thể nằm trong top cao thủ lớp thanh
    niên trẻ rồi. Hơn hết, hắn năm nay mới gần mười bốn tuổi.
    Thế nhưng Quách Võ ngay lập tức nói một câu làm cho hắn từ trên núi cao ngàn
    trượng rớt xuống vực sâu không đáy.

  • Đáng tự hào sao? Hiện tại ngươi chỉ là mới bước chân vào con đường tu luyện
    mà thôi. Yếu, quá yếu! Không ngờ tu luyện giới hiện tại lại thảm hại như vậy!


Hệ Thống Game Tại Dị Giới - Chương #266