Chậm Rãi Phát Triển


Người đăng: tatruongthanh


  • Có chuyện gì đó?
    Hoàng Minh ngạc nhiên, lên tiếng hỏi.
    Mã Ngư Vương hai mắt chớp chớp, nó kêu lên y y nha nha vài tiếng, sau đó lắc
    lắc đầu lên phía sau lưng của mình. Hoàng Minh nghĩ một lúc thì hiểu ra, nó
    muốn hắn trèo lên lưng nó. Không tỏ ra ngần ngừ, Hoàng Minh trèo lên. Hắn bây
    giờ là kim thần cảnh sơ kì, có khả năng nín nhịn dưới nước phải hơn mười phút.
    Nên hắn không hề lo lắng. Thế nhưng, Hoàng Minh không ngờ là, khi hắn trèo lên
    lưng Mã Ngư Vương. Mã Ngư Vương thân hình trắng như tuyết ngay lập tức được
    bao bọc lại trong một cái bong bóng to. Sau đó bong bóng thu lại chỉ còn trên
    người Hoàng Minh. Hoàng Minh ồ lên một tiếng nhận ra, nó đây là giúp hắn nén
    khí để xuống dưới nước. Hoàng Minh vui vẻ gật đầu, bám vào vây trước lưng của
    nó. Mã Ngư Vương thấy Hoàng Minh đã ổn định, ngay sau đó phi xuống dưới, tốc
    độ vô cùng nhanh. Hoàng Minh không ngờ bên dưới sông lại sâu như vậy. Mã Ngư
    Vương di chuyển rất nhanh chóng, một thời gian đã đưa hắn đến đáy sông rồi. Nó
    chậm rãi dừng lại phía sau một cái hang, trong hang không hề tối, có ánh sáng
    phát ra từ những viên ngọc. Hoàng Minh vô cùng kinh ngạc. Phía bên trong có lẽ
    là hang động trú ngụ của Mã Ngư Vương. Sau một thời gian ngắn nữa, Hoàng Minh
    đã phát hiện phía trước là một cái ổ. Bên trong hóa ra có hai quả trứng màu
    trắng như tuyết, vô cùng nổi bật. Hoàng Minh kinh ngạc, quay sang nhìn Mã Ngư
    Vương. Mã Ngư Vương ánh mắt yêu thương nhìn về phía hai quả trứng, sau đó quay
    sang phía Hoàng Minh mà kêu lên y y nha nha vài tiếng. Hoàng Minh tuy không
    hiểu nó nói gì, thế nhưng cũng đoán ra vài phần.
    Hắn vuốt ve hai quả trứng vài lần, sau đó vỗ tay hai cái ra chiều khen ngợi.
    Mã Ngư Vương dương dương tự đắc, hai vây nó chổng lên, kêu vài tiếng khoái chí
    rồi sau đó lại đưa Hoàng Minh lên bờ. Lên tới bờ Hoàng Minh mới có thể lên
    tiếng, hắn khen ngợi.

  • Hay lắm, ngươi có thể sinh ra hai tiểu bảo bối như vậy, sau này nhất định
    chúng sẽ khỏe mạnh mà nối theo ngươi!
    Mã Ngư Vương vui vẻ với lời khen của Hoàng Minh. Nó ngẩng đầu lên hí một tràng
    dài. Xung quanh mã ngư đều kêu lên hưởng ứng. Hoàng Minh nhìn xung quanh,
    trong lòng cũng lây lan cảm giác mong chờ. Hắn bay lên thuyền nhỏ, sau đó mở
    lưới, tiếp tục một ngày chăn mã ngư của mình..
    .
    .
    Thời gian thấm thoát thoi đưa, Hoàng Minh đã làm đệ tử kí danh gần một tháng
    rồi. Hiện tại chỉ còn hai ngày nữa sẽ tới lễ kiểm tra tiến hành trở thành đệ
    tử ngoại môn. Các đệ tử kí danh đều ồn ào. Kẻ thì vui sướng vì có thể đi tiếp
    lên con đường tu luyện, kẻ đau khổ vì không thể tu luyện thành công. Những
    điều này, Hoàng Minh không quan tâm lắm. Cả tháng này hắn đều làm công việc
    nhàn hạ của hắn, đó là chăn mã ngư. Tối tối sau khi ăn cơm xong, hắn sẽ đi tới
    phía sau rừng của núi, nơi mà cẩu ca đã mang đến những tin tức mà Hoàng Minh
    cầm.
    Cẩu ca từ ngày bị Hoàng Minh bán hành đến nay thì lại vô cùng tận tâm làm theo
    lời Hoàng Minh. Bởi vì sau khi sợ chết, hắn chấp nhận sự sai khiến của Hoàng
    Minh. Thế nhưng, hắn càng ngày càng sợ hãi cùng khâm phục Hoàng Minh. Hoàng
    Minh liên tục chỉ điểm cho hắn về tu luyện, kiếm pháp, cũng cho hắn đan dược
    tu luyện. Đến nay, ngày đột phá luyện thể hậu kì cũng không xa là mấy. Đổi lại
    tin tức hắn mang về cho Hoàng Minh toàn là các thế lực đệ tử, cũng các nhân
    vật có tiếng tăm trong tông môn. Cẩu ca có thể nhận ra, Hoàng Minh dường như
    có ý đồ gì đó rất lớn.

Hoàng Minh đang chậm rãi tìm hiểu lực lượng nòng cốt của năm thế lực kia. Cẩu
ca không nghi ngờ là có thiên phú tình báo khá tốt. Hoàng Minh rất hài lòng về
tên này. Mặc dù tính cách có vô liêm sỉ một chút, thế nhưng cũng không thể
trách hắn. Dẫu sao, muốn sống sót ở tông môn kiểu này, chỉ có gian trá mới
sống sót nổi. Nếu ngươi quá hiền lành, tu vi lại kém cỏi, nhất định sẽ bị
thiên hạ vùi dập dưới chân mà thôi.
Trong Khi Hoàng Minh đang chậm rãi tìm hiểu thế lực bên này, thì ...
.
Liên minh chi đoàn!
Một dãy nhà nối tiếp nhau, thế nhưng ở đây không có ai qua lại. Dường như đã
bị cấm túc rồi. Phía bên ngoài, một đám lão già đang đứng bên người chờ đợi.
Ai nấy đều lo lắng không thôi. Toàn bộ ánh mắt đều chăm chú nhìn vào một ngôi
nhà ở chính giữa. Ngôi nhà duy nhất đang phát ra khí tức khổng lồ.
- Lam Thành trưởng lão, liệu tiểu tử đó có thành công không? Đó là đan dược
cấp bảy đó.
Một vị trưởng lão lên tiếng, ánh mắt đầy lo lắng.
- Không ổn rồi, Lam Thành trưởng lão, khí tức đó không đúng, ba động đã quá
mạnh rồi, chỉ sợ...
Lam Thành lão tổ, tóc tai bạc trắng lên tiếng:
- Không có vấn đề gì, chỉ là một vụ nổ mà thôi, tiểu tử đó nhất định không hề
hấn gì!
Lam Thành nói làm cho toàn bộ các trưởng lão khác kinh ngạc. Sao lại không có
vấn đề gì chứ?


Hệ Thống Game Tại Dị Giới - Chương #237