Người đăng: tatruongthanh
Hoàng Minh cùng đàn Mã Ngư một lúc ào ra sông lớn. Riêng chiếc thuyền nhỏ của
hắn. Mọi khi những người trông nom Mã Ngư đều là dùng tay chèo lấy, đuổi theo
đám Mã Ngư đấy. Thế nhưng Hoàng Minh thì không. Hắn được Mã Ngư Vương ưu ái vô
cùng. Cử hẳn ra hai con mã ngư khỏe mạnh, nâng thân hình bới phía dưới thuyền,
đẩy thuyền của hắn đi theo đoàn đội. Mã Ngư Vương bơi ở phía trước, Hoàng Minh
thì theo ngay phía sau. Đàn Mã Ngư như đang hành quân, trải dài mặt sông mà
tiến lên. Hoàng Minh được xuôi theo mặt sông. Hắn rất thoải mái nằm dài trên
thuyền mà ngắm cảnh vật xung quanh, vô cùng nhàn hạ. Không có xíu bộ dạng lo
lắng nào. Mã Ngư Vương đôi khi lại quay lại đến bên cạnh hắn kêu lên mấy tiếng
y y nha nha. Hoàng Minh rất cố gắng lắng nghe, tập trung theo dõi động tác
cùng ánh mắt của nó mà suy đoán. Một ngày hôm nay, hắn ăn toàn là hoa quả mà
Mã Ngư mang về cho hắn. Rất nhiều loại quả thơm ngon dọc bờ sông. Đi qua bao
nhiêu ngọn núi, Hoàng Minh cũng phát hiện ra rất nhiều đệ tử kí danh như hắn
đang làm việc. Kẻ đốn củi, kẻ múc nước. Đám đệ tử kia ai nấy thấy hắn đều kinh
ngạc vô cùng. Trong đầu đều nghĩ hắn là thuộc thế lực lớn nào đó, mới có công
việc nhàn hạ thế này. Hoàng Minh mặc kệ, hắn cứ nằm dài, đôi lúc lại thấy trên
trời có bóng người bay qua. Hoàng Minh tặc lưỡi.
- Không hổ là Tông Môn siêu cấp, cường giả huyền thần lại nhiều như vậy!
.
Trong khi Hoàng Minh đang hành quân trên sông thì ở ngọn núi chính giữa Lưu
Vân tông. Hàng Vô Ưu đang ngồi nghe một người áo đen bẩm báo. Ánh mắt hắn vô
cùng kinh ngạc, đôi khi lại phát ra tia hứng thú không thôi.
- Ngân huyền cảnh lại có thể đánh chết Huyền thần cảnh? Tiểu tử này thật đáng
kinh ngạc đây!
Người áo đen phía sau hắn lại nói thêm một số việc. Hàng Vô Ưu mỉm cười, vẫy
tay cho hắn ra hiệu. Người kia liền biến mất. Hàng Vô Ưu hai tay chống dưới
mặt bàn, ngón tay đan xen nhau, miệng hé nụ cười lẩm bẩm:
- Hoàng Minh ơi Hoàng Minh, ngươi đúng là cho ta kinh hỉ mà! Ha ha ha.
.
Hoàng Minh lúc này đâu biết là thông tin về hắn đã bị điều tra cặn kẽ rồi. Hắn
lúc này đã cập bến an toàn. Trời đã tối, hắn vội lấy tấm lưới kéo lại vị trí
ban đầu, chào Mã Ngư vương một tiếng, hẹn ngày mai tớ rồi rời đi. Mã Ngư vương
trông thân ảnh hắn rời đi mất hút. Lúc này ánh mắt nó mới sáng lên hai màu
xanh biếc, trong không gian tối đen lại thấy vô cùng yêu dị.
Hoàng Minh trở về đã là lúc cơm tối rồi. Hắn một mạch đi về phía nhà bếp. Ở
đây đã thấy Khang Long cùng Sở Vân đứng chờ. Thần tình lo lắng không thôi.
Hoàng Minh trong lòng có chút ấm áp. Hai người này mặc dù chỉ mới quen, thế
nhưng làm người không tệ, tính cách khá trượng nghĩa. Thân ảnh Hoàng Minh xuất
hiện, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm, Sở Vân còn vỗ vỗ tay vào bộ ngực của mình
mà thở phào. Hoàng Minh có chút quái dị nhìn về phía bộ ngực của hắn. Khang
Long thì không để ý như vậy, hắn đi tới trước mặt Hoàng Minh nhìn khắp người
hắn, không thấy gì khác lạ mới vỗ vai Hoàng Minh hỏi:
- Hoàng Huynh hôm nay đi chăn Mã Ngư có vấn đề gì không? Làm ta thật lo lắng
mà.
Hoàng Minh mỉm cười nói:
- Làm gì có chuyện gì, ta rất ổn, bọn chúng rất nghe lời!
- Rất nghe lời?
Khang Long kinh ngạc. Hắn rõ ràng không tin. Mới tuần trước hắn còn biết rõ
đám Mã Ngư ấy đã làm càn, giết hại thêm một vị đệ tử kí danh nữa. Trước đó đã
có hai người khác cũng bị như vậy rồi. Sao Hoàng Minh nói chúng nghe lời được
chứ.
Hoàng Minh nhìn phản ứng của hắn cũng hiểu ra phần nào. Đàn Mã Ngư đó có lẽ là
do bị yêu thú nào đó tấn công, Mã Ngư Vương bị thương cho nên đàn cá này có lẽ
bị kích phán tính hiếu chiến. Hoàng Minh chỉ nghĩ vậy, mà không hề biết là suy
nghĩ của hắn hoàn toàn chính xác không sai một chút nào.
- Thôi, vào ăn cơm đi!
Hoàng Minh lên tiếng nói. Cả ba chậm rãi đi vào trong dùng nữa tối. Ở phía xa
có hai thân ảnh đang đứng nhìn về phía bọn hắn. Trong đó có một người hai mắt
gian xảo, chính là vị cẩu ca kia.
- Ngươi nói hắn hôm nay không hề bị đám cá kia tấn công, thậm chí còn sdi hết
một vòng?
Cẩu ca ánh mắt kinh ngạc cùng tức giận hỏi. Thiếu niên kia cúi đầu vâng dạ một
tiếng nhỏ. Hắn rất sợ vị sư huynh này tức giận lại giận cá chém thớt.
- Hừ, được rồi, ngày mai ta sẽ tự theo hắn. Ngươi đi trước đi.
- Vâng, vâng!
Thiếu niên kia vâng hai tiếng sợ sệt lui đi. Cẩu ca ánh mắt thâm độc, lóe lên
tia sát khí rồi cũng rời đi. Hoàng Minh sau khi ăn uống xong, cùng hai người
kia trở về. Về đến phòng, hắn ngồi dựa lưng vào tường, nhìn ra phía ngoài cửa
sổ trên đầu giường của Khang Long. Khang Long thấy hắn như vậy, không hiểu hắn
nghĩ gì, chậm rãi đi sang bên giường Hoàng Minh. Miệng cười hề hề, khuôn mặt
tuần tú của hắn cười thế này lại có chút làm người khác khó dằn nổi mà cười
theo.
- Có chuyện gì hả?
Hoàng Minh lên tiếng hỏi. Khang Long gãi gãi tai, hắn lên tiếng:
- Hoàng huynh, thật ra ta nghĩ ta nên nói với ngươi một chuyện!