Đi Chăn Mã Ngư


Người đăng: tatruongthanh

Khi bốn người rời đi, thiếu nữ kia mới chậm rãi kể lại sự tình. Hóa ra Cẩu ca
này giả bộ lừa nàng cách đột phá tu luyện. Thiếu nữ này không nghĩ là vị sư
huynh lại có ý lừa mình, nghe theo hắn rời đi. Vì đây là bí quyết nên phải
không có người chứng kiến, sợ bị người trên trách phạt. Nàng bán tính bán nghi
thế nhưng một lòng mong mỏi trong tu luyện thế nên đồng ý đi theo hắn. Thế rồi
mọi chuyện phía sau ba người đã rõ rồi. Khang Long cùng Sở Vân hết lời khuyên
bảo, sau đó dặn dò nàng, nếu có chuyện đến tìm hai người. Thiếu nữ vâng dạ rồi
trở về phòng. Mang theo áo của Sở Vân.
Một đường rời đi, Hoàng Minh vẫn nhớ ánh mắt của vị Cẩu ca này, lúc nhìn về
phía hắn lóe lên vẻ thâm độc. Hoàng Minh nhếch môi, nở một nụ cười. Nếu ngươi
muốn đụng đến ta, ta không ngại cho ngươi biến mất đâu. Trở về phòng, ba ngươi
cũng không nói với ai câu gì. Hôm nay hai người đã bại lộ thân phận để cứu
thiếu nữ kia. Còn Hoàng Minh cũng không muốn hỏi, bọn hắn nếu muốn nói thì tự
thân nên nói với hắn. Màn đêm tĩnh lặng, Hoàng Minh tiến vào hệ thống. Hắn bắt
đầu luyện kĩ năng. Với thân pháp mới, hắn phải rèn luyện liên tục để nâng cấp.
Quan trọng nhất là, hắn đã có vũ khí của mình. Thế nên việc luyện kiếm của hắn
đã bắt đầu triển khai mấy ngày nay. Kiếm pháp của hắn đơn giản chú trọng vào
đâm, chém, quét. Hắn chưa hề muốn dùng tới kĩ năng nào, trước hết hắn muốn tự
thân luyện kiếm, cảm nhận kiếm, sử dụng kiếm cho thuận tay. Thời gian sau khi
đã cảm thấy hài lòng thì mới bắt đầu tìm kiếm quyết cùng kĩ năng.
Một buổi tối trôi qua, hôm nay tiế g gà gáy là toàn bộ đã thức dậy, Hoàng Minh
cũng được Khang Long lay dậy, hắn li khai phòng tập, thoát khỏi hệ thống. Theo
cả hai rời phòng. Hôm nay là buổi đầu tiên của hắn với chức danh đệ tử kí
danh.
- Hôm nay chúng ta làm gì?
Hoàng Minh cất tiếng nói. Khang Long nghe hắn hỏi, nói:
- Chúng ta ăn sáng xong, sẽ được phân công tác. Từ giờ đến khi rời khỏi, chỉ
làm công tác đó mà thôi!
- Thế à?
Hoàng Minh ậm ừ. Sau khi ăn sáng tại nhà bếp xong. Hoàng Minh, Khang Long và
Sở Vân cùng nhau theo đoàn kí danh đệ tử ra sân lớn.
Ở đây khá rộng rãi. Cả ba đều nhìn thấy thiếu nữ hôm qua. Nàng có chút mệt
mỏi, có lẽ cà đêm ngủ khôn gngon giấc. Nàng khẽ gật đầu với ba người. Cả ba
cũng gật đầu đáp lễ. Phía trên ,cẩu ca với bộ dáng đường hoàng lại xuất hiện,
miệng nói một tràng gì đó mà tu luyện với cả lao động. Hoàng Minh ở một bên
ngoáy ngoáy lỗ tai. Cảm thấy càng nhìn hắn càng ngứa mắt. Sau đó một hồi, vị
Cẩu ca này đã bắt đầu phân việc. Nào là quét lá, chặt củi, xách nước, vân vân.
Quá hai phần ba người là đã bị điều đi rồi. Sở Vân cũng đã theo đội quét lá.
Chỉ còn Khang Long và Hoàng Minh còn tại.
- Ngươi!
Cẩu ca ánh mắt nhìn về phía Hoàng Minh, cánh tay chỉ vào hắn, ngay sau đó hắn
nở nụ cười âm hiểm, nói:
- Ngươi đi chăn Mã Ngư!
Hoàng Minh còn chưa hiểu Mã Ngư là gì, một bên đã thấy Khang Long sợ hãi lo
lắng cất giọng:
- Cẩu ca, người có thể cho hắn công việc khác sao? Mã Ngư nghe nói mấy nay vô
cùng hỗn loạn, hắn chưa tu luyện chút nào, làm sao có thể chăn được Mã Ngư!
Cẩu ca nghe Khang Long nói thì vô cùng giận dữ, hai mắt trừng lên quát lớn:
- Ta nói hắn đi là hắn phải đi. Hiện tại mã ngư không có người chăn. Công
việc nhẹ nhàng chỉ có trông coi mà thôi, còn không chịu?
- Nhưng mà...
Nhanh Long còn chưa nói xong, Hoàng Minh đã giơ tay kéo hắn lại, nói:
- Không vấn đề gì, chăn thì chăn!
Khang Long lo lắng nói:
- Hoàng huynh đệ à, đây không phải chuyện đùa đâu, đám Mã Ngư đó không bình
thường đâu.
Hoàng Minh không nói gì, chỉ mỉm cười với hắn. Sau đó theo người dẫn đường
rời đi. Khang Long ở đằng sau lo lắng không thôi, nét mặt vô cùng không an
lòng.
Hoàng Minh đi theo người dẫn đường. Người kia đưa hắn xuống núi, sau đó dưới
cận chân núi thì dừng lại. Hóa ra ở dưới chân núi là một con sông khá lớn.
Nước sông chảy cuộn theo những dãy núi. Trông cứ như một con đại xà lớn đang
trườn qua chân các ngọn núi vậy.
Người dẫn đường kia là một thanh niên có lẽ là đệ tử kí danh của khóa trước .
tu vi đã tới luyện khí tầng 3. Không hiểu sao được giữ ở lại. Người này nhìn
Hoàng Minh giọng nói thông cảm:
- Tiểu huynh đệ, ngươi thấy bên kia có con thuyền nhỏ sao. Đó là vật di
chuyển của ngươi. Công việc của ngươi là mỗi sáng đưa đàn Mã Ngư này đi một
vòng sông. Con sông này đi qua toàn bộ Lưu Vân Tông. Một ngày đi ngươi sẽ quay
trở về đúng địa điểm này. Sau đó hãy khóa đoàn Mã Ngư lại bằng lưới kia. Không
cho chúng nó chạy loạn. Mã Ngư này có linh tính đấy. Không rõ tại sao mấy tuần
này mã ngư nổi loạn, tấn công người, đã ba người bỏ mạng ở nơi này rồi. Tiểu
Huynh đệ, ta rất lo lắng cho ngươi. Không hiểu ngươi làm sao lại đắc tội tên
Cẩu ca kia nữa.


Hệ Thống Game Tại Dị Giới - Chương #231