Người đăng: tatruongthanh
- Hai vị tông chủ thật là nhanh, không nghĩ là ta lại tới chậm chân rồi!
Một giọng nói hơi khàn khàn vang lên. Ngay sau đó là thân ảnh đột nhiên xuất
hiện ngay cạnh hai vị Thiết Tông chủ cùng Vũ tông chủ kia. Xuất hiện lại là
một lão đầu râu tóc đã bạc. Ánh mắt hơi đục chứa đựng vài nét tang thương của
thời gian. Lão đầu đứng đó mà không ai cảm nhận được chút khí tức nào.
Thiết Tông chủ cùng Vũ tông chủ nét kiêng kị đã hiện ra nhưng ngay lập tức tỏ
ra vui vẻ, chắp tay kính lễ.
- Ha ha, Lam Thành lão tổ, thật không ngờ tiền bối người cũng tới!
- Lam Thành lão tổ cũng đại giá chứng tỏ liên minh chi đoàn rất coi trọng sự
việc này.
Lam Thành lão tổ cũng không nói gì, lão chỉ nhìn về phía Tiểu ngư Nhi, ánh mắt
phát ra quang mang mong chờ. Tiếp tục các Tông chủ cùng các phó tông chủ xuất
hiện. Quang cảnh vô cùng đặc sắc.
Phía bên dưới Chu Du hai mắt tinh quang, hắn nhìn về phía một người. Đúng vậy,
chính là hắn. Người mà hắn hận nhất lúc này.
- Đệ đang nhìn gì sao?
Hoàng Minh để ý ánh mắt của hắn, nghi hoặc hỏi.
- Chu Du nhịn được mối hận thù ấy, hắn bất giác mỉm cười. Đoạn nói:
- Lão đại, hiện tại súc cốt công của đệ đã luyện thành viên mãn, khuôn mặt đệ
có khác với lúc xưa không?
Hoàng Minh gật đầu. Súc cốt công là công pháp làm thay đổi xương cốt, hiệu quả
cho việc biến đổi một chút khuôn mặt. Từ ngày hắn đổi lấy một bộ, cho Chu Du
cùng Trương Vô Kỵ. Đã ba năm tu luyện, Khuôn mặt của cả hai đã biến đổi khá rõ
rệt. Mặc dù không biến đổi hoàn toàn, vẫn còn vài nét chính giữ lại, nhưng
không thể phủ nhận, kẻ thù nhất định không nhận ra được bọn hắn. Đây là công
pháp của hệ thống, Hoàng Minh hoàn toàn yên tâm.
- Lão đại, ngươi xem kia!
Kiều Phong nhanh chóng chỉ tay về phía trước. Chỉ thấy lúc này Tiểu Ngư Nhi
một lần nữa đặt tay lên vật hình tròn kia. Ánh sáng lần này còn rõ hơn, sáng
chói hơn. Không biết là do Tiểu Ngư Nhi vận chuyển Thiên địa tạo hóa công
nhanh hơn, hay là do trời đã tối dần đi. Mà ánh sáng lại phát ra quang mang vô
cùng chấn động lòng người. Lam Thành Lão tổ chính là người kinh hãi cùng chấn
động nhất. Song tư chất, là tư chất biến dị. Hơn ai hết lão nhận ra tư chất
màu đỏ rực kia. Lão vô cùng chấn động. Ánh mắt chiếu lên những tia hạnh phúc.
Đúng vậy, lão hạnh phúc. Vì lão không nghĩ là trước khi lão chuẩn bị ra đi.
Lão lại tìm thấy lí do để dừng lại, đúng vậy, chính là đứa bé này. Đứa bé này
nhất định có thể kế thừa y bát của lão. Nó sẽ là Luyện đan sư có thiên phú
nhất.
Lam Thành lão tổ nhận ra điều này, đương nhiên các vị tông chủ cũng nhận thấy
điều này. Họ vô cùng tiếc hận, thật sự không ngờ. Thật sự không ngờ lại có một
ngày xuất hiện một thiên tài có thiên phú luyện đan như vậy. Nếu như tông môn
bọn hắn xuất hiện một tư chất thế này, nhất định sẽ không từ bất cứ giá nào mà
bồi dưỡng. Chỉ cần mấy chục năm mà thôi, nhất định sẽ có một vị đan vương,
thậm chí là đan đế.
Ánh mắt chín vị tông chủ đều tỏ ra không cam lòng. Đúng vậy, bọn hắn là không
cam lòng. Bởi vì một người xuất hiện ở đây, mà bọn hắn không ai dám đắc tội.
Là Lam Thành lão tổ. Vị trưởng lão thứ hai này của liên minh chi đoàn thật sự
không phải người bọn hắn có thể tranh đấu. Bởi vì lão là một vị đan Thánh.
Đúng vậy, lão già Lam Thành này là một vị đan thánh. Không những thực lực viễn
siêu, lại một thân đan thánh nghề nghiệp. Cao thủ vây quanh lão như mây. Chỉ
cần lão nói một câu, vô số những lão bất tử khác sẽ vì cầu cạnh đan dược của
lão mà xuất thủ.
Thế nên chín vị tông chủ kia chỉ biết nuốt nhịn lại mà không ai nói gì. Lam
Thành lão tổ lên tiếng.
- Tiểu bối, ngươi hiện tại là sơ cấp ngân huyền cảnh sao? Năm nay ngươi bao
lớn?
Tiểu Ngư Nhi ánh mắt trong sáng ngây thơ nói.
- Năm nay ta mười ba!
Câu trả lời không hề có chút kính thưa nào, nhưng không ai trách cứ hắn chút
nào. Đúng vậy, thật không ngờ ở hạ vị diện, một thiếu niên mười ba tuổi đã đạt
tới ngân huyền cảnh, khá là có triển vọng. Không hổ cho tư chất của hắn.
- Ngươi có biết đến luyện đan sư không?
Lam Thành lão tổ lại hỏi câu nữa. Các vị tông chủ khác thở dài. Chính là câu
hỏi này. Bọn hắn biết rõ lão ta sẽ hỏi câu này, nhưng đến khi lão ta hỏi rồi,
bọn hắn lại cảm thấy mất mát. Lam Thành lão tổ chăm chú nhìn vào Tiểu Ngư Nhi.
Chỉ mong hắn gật đầu, thậm chí nói là yêu thích nghề nghiệp này. Phía sau lưng
hắn, một đám tông chủ đều thầm mong tiểu tử kia không ham mê luyện đan, chỉ
cần hắn yêu thích luyện võ, bọn hắn nhất định có cơ sở mời chào tiểu tử này.
Giữa lúc toàn bộ mọi người nín thở chờ câu trả lời, Tiểu Ngư Nhi mặt mũi tỉnh
bơ nói.
- Cha ta từng là luyện đan sư! Ta cũng là luyện đan sư!
Câu trả lời của hắn như một con dao đâm vào lòng của các vị tông chủ kia. Lam
Thành lão tổ lại cất tiếng cười to sảng khoái!