Người đăng: tatruongthanh
Một thiếu niên anh tuấn ngồi góc trong cùng sau tấm màn che. Hắn đang nâng một
li rượu lên môi, mỉm cười một cái đoạn uống cạn li rượu.
- Lão đại hắn lại mạnh hơn nhiều rồi!
Thiếu niên thở dài, gọi tiểu nhị tới tính tiền rồi bước đi. Bước chân hắn vô
cùng nhẹ nhàng, bộ y phục màu trắng phất phơ bay trong gió. Rất nhiều người
đều chú ý tới hắn, nhưng hắn đi thật sự quá nhanh, gần như là bay trên mặt đất
vậy, thoáng cái đã biến mất. Sau một ngày đường, hắn đã đi tới một cánh rừng
lớn.
- Haiz, tối nay có lẽ nghỉ ở đây rồi!
Bóng tối bao trùm khu rừng, khu rừng ngay lập tức hiện lên vẻ âm u tịch mịch.
Thiếu niên ngồi trong một hang động nhỏ, hai tay mân mê một đôi bao tay màu
trắng, miệng nhai nhai một miếng thịt thỏ.
- Haiz, không biết còn cách nào tăng lên độ bền của nó không nhỉ?
Đang loay hoay đôi gang tay, thiếu niên bỗng giật mình.
Ầm!
Một vụ nổ to lớn làm hang động rung lên, đá con rơi xuống lả tả. Thiếu niên
nhanh chóng lao ra cửa hang, đẩy viên đá chắn cửa hang ra, tìm kiếm chuyện gì
vừa xảy ra. Nhìn ngó một hồi, thiếu niên giật mình, hắn ngưng trọng nhìn lên
trên trời. Có ba bóng người đang ở đó.
- Ngự khí phi hành?
Thiếu niên trầm giọng lầm bẩm, hắn núp lại sau tảng đá. Ngay lập tức vận Thiên
Địa tạo hóa công, ẩn đi linh lực của mình. Trên trời ba cao thủ không hề biết
đến có kẻ đang theo dõi bọn hắn.
- Tôn Bình, ngươi cũng có ngày này, ha ha ha!
Một tiếng cười sảng khoái kêu lên, phá tan không gian yên lặng.
- Tôn Bình, danh tiếng Phong lưu Tôn Lang quân của ngươi hôm nay đến đây chấm
dứt rồi.
Nam tử bên cạnh cất tiếng.
Đoàn Dự ngồi núp phía dưới, bắt đầu nghe hiểu câu chuyện. Thì ra hai người kia
muốn truy đuổi người còn lại. Vì lí do gì, chờ xem.
Tôn Bình hai vai đã đẫm máu, hắn đứng đó mà máu cứ rơi từng giọt từng giọt.
- Không nghĩ có ngày ta lại bị chính nữ nhân của mình hại, ha ha ha!
Tôn Bình cười, tiếng cười của hắn mang theo một nỗi căm hờn, them vào đó là sự
mất mát gì đó.
- Tôn Bình, ngươi tưởng ta si mê ngươi sao? Ngươi quá tự tin rồi, ngươi còn
nhớ đứa bé gai mười năm trước ở Biên giới Sa Han không?
Tôn Bình hơi nhăn mặt, không rõ hắn đang nhớ lại gì hay là con đau ập đến từ
hai cánh tay.
- Thì ra là nàng!
Tôn Bình chậm rãi nói. Nữ tử kia cười lớn lần nữa, hai mắt tuôn ra hai dòng
lệ, nói:
- Ngươi nhớ ra rồi chứ, ngươi đã giết cả nhà ta, giết cha mẹ ta, giết tỉ muội
của ta. Ta đã từng thề, sẽ có ngày, sẽ có ngày ta giết chết ngươi.
Tôn Bình lặng đi, hắn đã hiểu ra, vội nói:
- Yến Tử, nàng sai rồi, ta không hề giết hại cha mẹ nàng!
- Ngươi câm miệng, đến nước này rồi ngươi còn chối cãi, chính mắt ta, chính
mắt ta nhìn thấy ngươi đẩy cha mẹ ta xuống dưới con sông. Cũng chính ngươi ném
tỉ tỉ cùng muội muội của ta xuống sông. Nếu không phải hôm đó ta ra ngoài có
việc thì làm sao nhìn thấy kẻ sát hại cha mẹ ta, sát hại tỉ muội của ta.
Tôn Bình lặng người, không cam lòng, hắn đính chính lại.
- Yến tử, nàng phải nghe ta, cha mẹ nàng khi đó bị dính độc của Thượng Nghi,
ta sau khi nắm lấy họ bèn đẩy họ xuống sông, vì nước sông có thể giải độc này.
Thế nhưng ngay sau đó ta bị Thượng Văn truy đuổi. Trước khi đi, ta có ném
xuống một pháp bảo hình thuyền nhỏ rồi.
Tôn Bình cố gắng giải thích, thế nhưng bên này Yến Tử không tin, nàng tin vào
hai mắt mình, chính kẻ kia, nàng nhìn rõ ràng khuôn mặt ấy, kẻ đã đẩy cả nhà
nàng xuống sông.
- Đừng bao biện, hôm nay chính tay ta sẽ giết ngươi, báo thù cho gia đình ta!
Nói rồi nàng kéo ra một cây roi lớn, ngay lập tức lao lến quật tới tấp.
Tôn Bình cố gắng né tránh, thế nhưng hắn đã trọng thương, cố gắng lết từ Trung
vị diệ. chạy đến đây, không ngờ hai người này bám theo dai như đỉa, đuổi tận
đến đây, theo hắn tới hạ vị diện này.
- Đừng hòng thoát!
Nam tử kia cũng lao tới, hai tay hắn cầm hai nhị khúc côn, hắn lao tới quậy
túi bụi. Cả hai phối hợp khá ăn ý, Tôn Bình khuôn mặt đẹp trai đã bị đánh cho
sưng vù. Trung vị diện chắc không ai còn nhận ra Phong Lưu Thiên hạ đệ nhất
Tôn Bình mất thôi.
Tôn Bình không biết rằng, từ khi hắn vào quán tron đó, hắn đã rơi vào bẫy của
Yến Tử, rơi vào bẫy của người hắn yêu nhất. Kể cả việc hắn sử dụng phù lục để
chạy xuống Hạ vị diện cũng nằm trong kế hoạch của Yến tử. Vậy mới biết lòng dạ
đàn bà thâm độc đến cỡ nào.
Hai đánh một, mà một lại còn bị trọng thương nặng. Cuộc chiến chỉ nghiêng về
một bên, đơn phương đàn áp. Tôn Bình đã bị nện rơi xuống dưới. Cây cối ngã
rập, một mảnh rừng hỗn loạn vô cùng. Yêu thú chạy trốn biệt, trong đống đổ
nát, Tôn Bình nằm bất động, hai mắt nhắm lại, đã ngừng thở.
Yến tử cùng nam tử kia rơi xuống,kiểm tra một lúc, sau đó lấy đi không gian
giới chỉ của Tôn Bình rồi rời đi.