Nhân Sinh Cứ Thế Trôi Qua


Người đăng: tatruongthanh

Mặt sẹo chậm rãi bò dậy. Hắn thân thể không có chút thương tổn nào, chỉ có vài
vết xước nhỏ thôi. Với ngân huyền cảnh giới của hắn, ăn vài cước này là không
ăn thua. Thế nhưng, hắn vẫn bại, bại một cách hoàn toàn. Mặc dù hắn không hề
khinh địch, không hề sơ ý chút nào. Vậy mà hắn vẫn bại. Đứng dậy phủi bụi đầy
quần áo, mặt sẹo thở dài. Hắn đã già rồi sao?
Hoàng Minh vừa rồi hắn sử dụng, chính là chiêu thức phối hợp phân thân của
naruto, đây là lần đầu thử nghiệm vào thực chiến, không ngờ thực sự lợi hại.
- Khá lắm, hiền chất quả anh hùng xuất thiếu niên!
Quân Chấn Long vỗ tay đi tới tán thưởng. Hoàng Minh chỉ dạ thưa hai ba câu.
Mặt sẹo đã đi lại, hắn cười hề hề. Đoạn gãi đầu, nói:
- Tiểu Huynh đệ, ngươi thật quái nhân. Ta là không ngờ được chiêu thức của
ngươi!
Mặt Sẹo không cãi cùn gì hết, hắn thua là thua, cũng không phải chuyện gì khó
chấp nhận.
Hoàng Minh rất tán thưởng tính cách này của Mặt Sẹo. Quân Chấn Long mặt mũi
vui vẻ, nhìn Hoàng Minh như cha vợ thấy con rể. Quân Nhược Lan thì hai tay ôm
lấy cánh tay Hoàng Minh không hề ngượng ngùng. Vân Lão lắc đầu. Không biết nói
sao, chỉ cười ...
Quân Chấn Long cho giải tán đám người, trước khi đi còn dặn tất cả xem Hoàng
Minh mà học tập.
.
Hoàng Minh một bữa tới chơi, gần tối mới được thả về. Quân Chấn Long còn nói
sẽ qua nhà hắn thăm một buổi. Hoàng Minh lắc đầu ngán ngẩm. Về đến nhà đã tối
trời, Hoàng Minh đi bộ về phòng.
- Thiếu gia!
- Thiếu gia!
Hạ nhân thấy hắn đều vấn an rồi rời đi.
- Ngươi về rồi sao?
Tiếng nói nhẹ nhàng, pha chút lạnh vang lên. Hoàng Minh mở cửa đã thấy vui vẻ.
Trong phòng, một thiếu nữ xinh đẹp đang nhìn hắn trìu mến. Trên bàn là một nồi
canh. Hoàng Minh trong lòng ấm áp.
- Sao giờ này còn chưa đi nghỉ?
Hoàng Minh mỉm cười đi tới, ngồi xuống cạnh Điêu Thuyền, không nhịn được cầm
tay nàng. Điêu Thuyền mặt đỏ lên, nhưng cũng không rút tay lại.
- Ta sợ ngươi về muộn, lại chưa ăn, hạ nhân cũng nghỉ rồi!.
Hoàng Minh cảm thấy thời gian thật chậm trôi qua, hắn tơi nơi này đã một thời
gian rồi. Trước kia hắn cũng chỉ có một người con gái trong lòng mà thôi.
- Hôm nay nấu món gì nào, thơm quá! Hoàng Minh mở nắp nồi, bên trong là cháo
gà hầm. Hoàng Minh vui vẻ. Món này là hắn thích ăn nhất đây mà. Không nói
nhiều, hắn vừa ăn vừa ngắm người đẹp thẹn thùng. Cuộc sống chỉ cần thế này
thôi là được rồi..
.
.
. Nhân sinh như thế bình thường trôi qua!.
..
.
Hoàng Gia trang viên, một thiếu nữ tung tăng chạy vào. Thiếu nữ năm nay đã
mười ba, mắt to tròn buộc bím. Mặc trên mình một màu áo tím cực kì dễ thương.
- Hoàng Minh ca ca, ngươi có ở nhà không?
Tiếng nàng lanh lảnh vang quanh trang viên.
- Nhược Lan tới hả, mau mau vào chơi nào!
Tiếng Trần mẫu vang lên.
- Hoàng Minh ca ca đi đâu rồi vậy dì Trần?
- Tiểu tử kia thần thần bí bí, mấy hôm nay chưa về nhà rồi, lại còn dẫn theo
Thuyền Nhi đi nữa, làm ta phát điên. Mau mau, vào đây ra ta tết tóc cho nào!!
.
.
Phú Quốc đảo.
Mặc dù là buổi tối nhưng hòn đảo này vô cùng sáng, sàn như ban ngày.
Một thiếu niên mặt mũi đen sì, tóc tai dựng ngược, từ phòng bước ra, thế nhưng
hai hàm răng trắng sáng mở rộng. Hắn cười ha hả, chạy quanh hô ầm lên.
- Ta thành công rồi, ta thành công rồi, lão đại, lão đại, ta thành công rồi.
Thiếu niên chạy như điên, bỏ qua tất cả những thiếu niên khác đang hành lễ khi
thấy hắn. Một đường chạy thẳng vào nơi trung tâm đảo.
Trung tâm đảo, một gian sảnh vừa vặn xinh đẹp. Một Thiếu nữ đang dùng dao, gọt
đi vỏ của trái cây, trên vai nàng nhảy nhót một cục bông, chín cái đuôi xòe
ra, hai mắt linh động vô cùng cơ trí.
- Thiếu gia, điện năng của đảo đã đạt tới cơ bản đảm bảo, nếu sử dụng thêm
trong chiến đấu, vẫn có thể đảm bảo trong 5 đến 6 tháng.
Một thiếu nữ dáng vẻ thị gầy, khuôn mặt bầu bĩnh, đang cúi đầu báo cáo. Thiếu
niên kia ngồi trên ghế, hai chân vắt chéo đặt trên bàn. Mắt trầm ngâm. - Tốt
rồi, Kim Châu, điện lực coi như ổn, về phần vũ khí kia?
Thiếu nữ nghe hỏi, đáp lời:
- Đã hoàn tất, sẵn sàng trang bị cho Thiên Sát đại đội!
- Tốt lắm, cũng muộn rồi, trước về nghỉ ngơi đi!
- Dạ vâng!
Kim Châu hành lễ rồi rời đi.
Thiếu niên bước xuống, hai tay chắp sau lưng, đi tới bên của sổ, hai mắt nhìn
ra xa bầu trời.
Đã 3 năm rồi. Hắn tới đây đã ba năm rồi. Theo tập quán ở đây, bây giờ mới là
lúc hắn trưởng thành.
- Còn 1 tháng nữa là tới lễ trưởng thành, haiz.
Thiếu niên này không ai khác ngoài Hoàng Minh, hắn đã ngốc ở đây 3 năm rồi.
- Nào, lại ăn một miếng đi, Dì Trần nói ngày mai phải về đấy.
Giọng nói nhẹ nhàng trong suốt cất tiếng.
Chi chi chi, ngay sau đó là tiếng kêu của con vật trên vai nàng.
- Điêu Thuyền à, nàng nghỉ trước đi, ta đi xuống dưới kia một chút.
Hoàng Minh nói.
- Ức, nhớ về nghỉ sớm!
Hoàng Minh gật đầu, mở cửa đi ra sảnh.
- Thiếu gia!
- Thiếu gia!
Hai thiếu niên gác cửa cúi đầu chào, Hoàng Minh gật đầu đi qua, ra tới gần
chính sảnh đã nghe được tiếng gọi ầm ĩ.


Hệ Thống Game Tại Dị Giới - Chương #113