Bài Thi Kinh Hoàng


Người đăng: Hanachan

Lúc Thất tỉnh lại liền thấy một thanh kiếm chém tới. Bộ não Thất còn chưa kịp
phản ứng chân đã run lên, dưới mặt đất trơn trượt làm cô ngã ngửa ra. Đau đớn
truyền đến làm cô hoa cả mắt, vài giọt nước âm ấm bắn lên mặt cô. Thất dùng mu
bàn tay quẹt đi, lúc này cô mới kịp nhận ra tay mình đã nhiễm đỏ, mùi máu tươi
nồng nặc quanh quẩn chóp mũi.

Bỗng có bàn tay cứng như thép kéo cô dậy, Thất nhịn không được khẽ rên lên.
Chủ nhân của bàn tay là một người phụ nữ trung niên, khuôn mặt vốn hiền hậu
lại dính đầy máu, ánh lửa hắt lên mái tóc xoăn dài khẽ bay trong gió làm bà
trở nên hoang dại hơn bao giờ hết. Bà nhét vào tay Thất bọc đồ, sức nặng của
nó làm tay Thất oằn đi.

“Morina, mau chạy đi!!! Đi theo bác Yotaras, bác ấy sẽ dẫn con đến nơi an
toàn!!!” khuôn mặt của bà đanh lại, vung tay đâm kiếm vào tim kẻ sau lưng cô.
Khi bà rút kiếm ra Thất có thể cảm nhận được dòng máu ấm nóng phun ướt lưng
cô. Người phụ nữ ôm cô thật chặt, Thất có thể cảm nhận từng mạch đập điên
cuồng của bà.

Thất bị bà đẩy mạnh về hướng người đàn ông có bộ râu màu đỏ thật vĩ đại, có
thể râu ông vốn là màu đỏ, hoặc nó đã bị nhuốm bởi dòng máu của kẻ thù. Nhưng
Thất không quan tâm, cô bị ông ta kéo chạy đi, để mặc người phụ nữ ở lại.

Từng tế bào của cô đều la hét, cô quay đầu lại kinh hoàng thấy đám đàn ông vây
quanh chém vào người phụ nữ. Tiếng hét đến từ sâu thẳm linh hồn cô vọt ra
“MẸ!!!”

Dáng hình bà lung lay rồi sụp đổ, nước mắt không ngừng tràn ra, trong đầu Thất
không ngừng vang lên tiếng thét tuyệt vọng của Morina. Đầu cô ong ong lên, cố
gắng ôm thật chặt bọc đồ, Yotaras kéo cô chạy xuyên qua biển lửa, nơi đã từng
là một ngôi làng xinh đẹp và trù phú.

Hàng loạt những mẩu ký ức của nguyên chủ lũ lượt tràn tới khiến đầu Thất chỉ
muốn nổ tung. Yotaras kéo cô xông thẳng vào khu rừng, chạy đến khi bàn chân
Thất tràn đầy vết thương do đá và rễ cây cào trúng mới đẩy cô vào cái hốc cây
mà ngày xưa Morina rất thích chui vào.

Yotaras thở hồng hộc kéo cây cỏ lên che phủ cái hốc “Con hãy ngồi yên ở đây và
chờ, nếu như ta hét lên hai tiếng thì nhớ hãy chãy về phía bắc, giáp ranh giới
Minoa tìm một người tên Mushar nương tựa. Hãy nhớ, nếu con gặp bất kì quân
lính nào thì cũng đừng tin tưởng bọn chúng” nói xong ông chạy thẳng về phía
bụi cỏ ẩn nấp.

Thất gắt gao ôm bọc đồ vào ngực, rúc thật sâu vào hốc cây, cố hết sức điều hòa
lại hơi thở nhưng tim không chịu khống chế cứ đập một cách điên cuồng. Toàn
thân đều đau không chịu nổi, máu từ lòng bàn chân nhỏ từng giọt rơi tí tách,
Thất cố kìm nén tiếng nức nở.

Bên ngoài đã truyền tới thật nhiều tiếng bước chân loạt xoạt trên mặt cỏ, âm
thanh càng ngày càng gần chỗ cô đang nấp. Trong lòng Thất đã loạn thành một
đoàn, thời gian như dừng trôi, thậm chí cô còn lờ mờ thấy bàn tay đang tính
kéo đống cỏ che phủ trên miệng hốc ra. Tim Thất như ngừng đập.

Tiếng hét dài đột ngột vang lên giữa không gian im lặng, Yotaras lao ra từ bụi
cỏ và đâm chém liên tục vào đám người. Đồng bọn bị giết bất ngờ làm cho bọn
chúng trở tay không kịp. Yotaras hét hai tiếng dài, sau đó như được bơm thêm
máu gà lao vào đâm chém.

Thừa cơ hội này, Thất chui ra khỏi cái hốc rồi chạy thật nhanh về phía Bắc.
Vài tên tính ngăn cô lại nhưng bị Yotaras giữ chân, qua khóe mắt cô thấy được
ông đang dùng song kiếm chém chết một người rồi lại một người nữa.

Máu trong người cô như sôi sùng sục, Thất chạy như một vận động viên thứ
thiệt, lợi dụng những kỹ năng của Morina, cô lanh lẹ né tránh những cành cây
và rễ trồi ra. Gió thổi qua gò má hong khô những giọt nước mắt của cô, cô có
cảm giác mình như hòa thành một thể với thiên nhiên.

Không biết đã qua nhiêu lâu, mặt trời dần ló dạng sau những tán lá. Cây cối
ngày càng ít, con đường hiện rõ dấu vết của con người, Thất có thể nghe thấy
âm thanh nói chuyện ở xa xa. Cô hưng phấn thở dốc, tăng tốc chạy về hướng đó,
mặc kệ dó có phải binh lính hay không, cô đã chết mệt rồi.

Cẳng chân đau nhức không nghe lời của cô nữa, Thất vấp vào một tảng đá, cả
người theo lực quán tính lăn mạnh về phía trước. Thất té vào một vũng bùn, đầu
đập thật mạnh vào mặt đất, miệng cô khẽ mở làm cho bùn tràn cả vào. Thất ho
sặc sụa vài cái, trước khi ngất đi chỉ kịp rên lên cầu cứu.


Hệ Thống Dưỡng Thành Thần - Chương #4