Lão Nhị Quá Ngốc Đi


Người đăng: kathoey

Liên Đình hắn hội học ngành Lịch Sử, hắn có mộng tưởng trở thành nhà khảo cổ
học, tìm kiếm điều bí ẩn về lịch sử, thám hiểm các di tích lịch sử, khám phá
nhưng bí ẩn của nhân loại. Liên Đình mang mộng tưởng lên khóa cũng đã ngồi non
nửa.

“Tại đây, đến đây ah lão nhị” Liên Đình theo hướng lão đại gọi phân biệt tìm
được chổ ngồi bên cạnh hắn hàng sau cùng, từ lâu rồi hắn và lão đại như cái
bạn gay, luôn ngồi gần nhau thậm chí giữ chổ ngồi cho hắn.

Đón lấy sau khi hắn an vị chỗ ngồi, Cao giáo sư cũng vừa vào đến, Cao lão bề
ngoài cũng hơn 40 tuổi một bộ lão thành, luôn ăn mặt chỉn chu cùng cặp kính
gọng đen khi ra ngoài, đầu có điểm quang như miêu tả về các vị giáo sư khác.
Liên Đình tự nhủ không lẽ học nhiều đều sẽ linh quang như vậy?

Khóa giáo sư Cao rất nhanh kết thúc, Liên Đình muốn cám ơn đồng bọn cùng phòng
chuyện hôm trước tỏ ý muốn chiêu đãi bọn hắn một chút.

Rất nhanh bọn lợn nghe ăn cũng tập trung đông đủ tiến đến một quán nướng gần
nhất rất thịnh hành ở thành thị, giá thành lại tiện nghi nên thu hút rất nhiều
sinh viên cho đến lão nhân.

“Đến đến bọn ta ba đĩa này” rất nhanh không thẹn với hãm hại đồng bọn lão tam
và lão tứ nhanh chóng lựa chọn mắc tiền nhất. Đừng nhìn bọn hắn luôn hãm hại
nhau như thế, Liên Đình hắn biết chốc lát bọn hắn cũng sẽ đâm thọt lão tử
nghèo rồi này nọ kế tục bọn hắn cũng giành trả lấy phần mình. Còn tại sao
không thanh toán hết? Liên Đình nghĩ bọn hắn cũng rất để ý cảm thụ người đi.

“Bọn các ngươi cố ý muốn ka tháng này sống bằng mì gói đi” Liên Đình cũng cười
nói, trong lòng hắn nghĩ lần này lén thanh toán trước, bọn lão đại hắn biết
cũng muộn rồi, hắc hắc.

Điểm đặc biệt ở các quán nướng này là họ không có menu, thực khách chỉ việc
đến quầy chọn lựa các nguyên liệu nướng được xếp sẵn, có giá thấp từ 5000 đồng
cho đến 60.000 đồng một que nướng.

Sau khi thanh toán chỉ việc bưng nguyên liệu về bàn tức khắc sẽ có nhân viên
dọn bếp than đỏ hồng lên. Việc còn lại thì đơn giản rồi cứ nêm gia vị có sẵn
nướng lên, vừa ăn vừa nướng thêm chút men say giá cả lại rẻ, đủ làm bao nhiêu
người thích thú.

(tác giả : nếu các bạn biết khu trung sơn quận 8 thì nơi đó là một lựa chọn
không tồi cho các món nướng, nào là chân gà, mề gà, bạch tuộc, heo bò các thứ
xiên rẻ nhất từ 5000 đồng cho đến mắc nhất 60 ngàn đồng thì 200 ngàn đủ cho
nhóm bạn 3-4 người no căng, nếu lai rai kèm bia thì thêm ít tiền, đủ để làm
mọi người không bao giờ quên)

Cả quán bài trí rất thoáng, không hề dựng tường, trần lợp cũng rất thoáng
không gò bó, cả nhóm lựa chọn ngồi một chỗ khá rộng rãi, đang khai hứng bừng
bừng cả bọn ai cũng hây hây đỏ đoán chừng men say nghe đằng sau gọi đến tập
trung nhíu mày nhìn về hướng thanh niên nhân.

“Uy các người nghe ta nói không, lỗ tai bị chó gặm hay sao mà dám không để ý
bổn đại gia hả?” Sau Liên Đình bọn hắn là một nhóm thanh niên nhân đầu nhuộm
xanh đỏ tím…Liên Đình đếm cũng không chắc bảng màu có dùng đủ hay không. Ăn
mặt một thân style rách tung tóe, khoen đeo từ đầu xuống chân…Uy ngươi ác tâm
vừa thôi chứ một đồng chí nam lại hở đùi ra làm chi hả? Lại đeo khoen ở ngực?
người xác định?

“Thao mẹ ngươi gia, bàn bọn ta ngồi trước làm quái gì ngươi rống ở đây, cút
ngay!” Lão đại nóng rồi, cả đám bao gồm Liên Đình cũng vậy nóng rồi. Hỗn đãn
dựa vào gì?

“Ây ui làm sao đây? Không muốn?” hết cách rồi duy chỗ này rộng nhất, nhiều anh
em thế này không thể không chiếm, mà có như các ngươi nghiêm trọng vậy sao?
Lão tử muốn chỗ này các ngươi phải xéo đi. Người bình thường ba phần nóng
huống chi là bọn lưu manh này, suốt ngày chơi bời đánh nhau như cơm bữa.

“Thao mẹ ngươi, bảo ngươi không muốn, bảo ngươi lên tiếng…” Bịch…
Nói rồi một cước đạp thẳng Diệp Long Phi, tên lưu manh cũng hả hê nhưng hắn
đánh giá thấp lão đại bọn hắn, dù gì cũng thân hơn 1m8, làn da màu đồng tối,
cơ bắp không quá phát đạt nhưng đạt sự cân đối làm Liên Đình bọn hắn luôn thắc
mắc nhà ngươi ăn cái gì luyện ra vậy?

Tên lưu manh thì tái mặt rồi, đạp hẳn hai cước mà Diệp Long Phi vẫn đứng như
thường, thậm chí chân hắn còn bị nắm lại, gặp xương cứng đi…cứng lão tử hầm
cho nhừ.

“Bọn bây lên, lên giải quyết bọn hắn cho lão tử” rống lên nhưng chưa kịp thở
ra hơi…Rắcc!!!

“A a a…chân ta” tên lưu manh rống lên như heo thọc tiết, thực ra Diệp Long Phi
ra tay cũng không ác như vậy dù sao cũng chỉ là giành chỗ đôi co một hai câu
mà thôi, nhưng do một tên lưu manh tiến lên trực tiếp dùng chai bia đánh Diệp
Long Phi, Liên Đình gần nhất phản ứng kịp nên đưa tay đỡ, đoán chừng cũng rách
một đoạn dài đi.

“Ah a mũi ta, đánh người không đánh mặt mụ ngươi không dạy ngươi sao?” Nhất
thời chiến cuộc loạn cả lên ngay cả lão tam lão tứ cũng gia nhập, Liên Đình
tay đang chảy máu nhưng hắn cũng không quên thừa cơ hội bồi bồi một hai cước
đi.
Diệp Long Phi đầu hỏng rồi, cũng không biết hắn suy nghĩ gì ra tay cực độc,
trực tiếp đánh vào chỗ hiểm, nhất thời kêu la một mảnh.

Liên Đình bọn hắn càng đánh càng hăng đang anh một cước em một cước thì trực
tiếp bị ôm đi, Liên Đình đầu cũng đại khi nhận ra là lão đại cũng ngớ ngẩn
rồi, làm sao vậy?

“Ngươi đang chảy máu, vết thương khá sâu, cần đi bệnh viện xử lý ngay lập
tức.” Diệp Long Phi nói rồi tầm nhìn chỉ hướng cánh tay hắn, Liên Đình cũng
nhìn ra nếu không xử lý có mất máu quá nhiều mà chết đi, chắc không đâu các nữ
sinh luôn mất máu ah, lại còn kéo dài nhiều ngày nữa chứ? Hắn lại lẩm bẩm nghĩ
lại không phát hiện lão đại đang ôm hắn như kiểu công chúa chạy đi có bao
nhiêu xấu hổ.

Lão tam lão tứ nhìn nhau cũng nhanh chân rời khỏi, bọn hắn người tinh minh vốn
đã biết cũng sẽ không chạy theo góp vui làm gì, lão đại bọn hắn biết tính
hướng từ lâu chỉ mong hắn không quá khổ sở đi.

“Y tá, nhanh giúp ta cầm máu” Một đường chạy tới Liên Đình cũng cảm động rồi
mấy lần muốn nói lại thôi, sao ngươi không gọi xe ah, một đường ôm ta không
mệt sao. Mà thực ra vết thương Liên Đình hắn cũng không nghiêm trọng như bề
ngoài, chủ yếu là đặc hiệu từ các mảnh thủy tinh dính lên làm đáng sợ đi thôi.
Hắn cũng không muốn làm lão đại hắn xấu hổ đi…

“Này thương ngươi nên kiêng những gì cũng biết rồi chứ, cũng không được ăn
nước tương hoặc xì dầu rõ chưa?” Y tá một đường xử lý rất nhanh cũng xong, dăn
dò thoáng Liên Đình vài thứ trong khi đó Diệp Long Phi không thấy, Liên Đình
hắn đoán chừng lão đại hắn lại lén đi thanh toán tiền viện phí đi. Nhìn lại
thương khâu cũng năm mũi cái này có được coi là tàn phai nhan sắc không?

Ra khỏi phòng sơ cứu Liên Đình gặp lão đại tay trong tay bọc thuốc to nhỏ đi,
này cũng vài trăm ngàn chứ? Sao ngươi có thể phung phí như vậy?

“Này thuốc và bông băng thôi có quá nhiều đi?” Liên Đình hỏi.

“Không nhiều, không nhiều đừng xem thường nó, ta chuẩn bị đầy đủ cả, đây thuốc
giảm đau, tiêu sưng, kháng sinh, ta lại mua ít điểm bông băng, nghe nói bị vết
thương hở thường dễ sốt ta còn chuẩn bị một ít thuốc hạ sốt…à còn cả kem mau
lành sẹo nữa” Diệp Long Phi một hơi nói ra để Liên Đình hắn đầu váng mắt hoa.
Không phải chứ ngươi xác định ngươi không phải mẹ ta?

“Này ta hiểu nhưng nhiều thế này sinh hoạt phí tháng này ta không đủ trả cho
ngươi ah, còn lần trước nhập viện nữa chứ…”Liên Đình thanh âm trầm thấp nói,
bản thân thật phiền phức.

“Không, không ngươi là che chắn cho ta bản thân mới bị thương, ta nội tâm xuất
phát từ áy náy ngươi cũng đừng tự trách rồi, xem như để ta không còn khúc mắc
được không?” Diệp Long Phi gấp nói, thầm tự trách thất thố, không thể để Liên
Đình hắn lui được.

“Này coi như đi…” Mua cũng mua rồi, bệnh viện nguyên rất hắc, hắn cũng đừng mơ
trả lại đi, còn phải nhận rồi.

Trực tiếp ngồi xe về, xem như một đêm phấn khích đi…ha hả…


Hệ Thống Dưỡng Thành Bất Bại - Chương #5