Người đăng: ♫๖ۣۜTrang๖ۣۜ♫
Chương 56 :
" Tiêu Viêm, con quyết định dùng nó sao ? " Dược Lão nhìn Tiêu Viêm
nói.
" Đúng vậy, những gì bọn chúng gây ra con sẽ trả lại gấp trăm ngàn
lần " Tiêu Viêm khuôn mặt lạnh lùng, hai bàn tay nắm chặt nói.
Nhìn Viên đan dược đang tỏa ra quang mang hoàng kim sáng chói kia, Tiêu
Viêm hai mắt nóng rực mỉm cười.
" Các ngươi, hừ....cứ đợi ta ..".
" Nuốt " ..
Tiêu Viêm nuốt lấy viên đan dược, bắt đầu ngồi xếp bằng xuống, đấu
khi trong phạm vi ngàn dặm đều ba động mãnh liệt. Các cường giả
lánh đời của các gia tộc đều kinh hãi trước cỗ ba động này.
Còn viên đan dược mà Tiêu Viêm sử dụng chính là đế đan đã thoát
khỏi vụ nổ ở Đế phủ cuối cùng là rơi vào tay Tiêu Viêm hắn.
Sau lần suýt mất mạng ở Cổ Tộc, hắn là may có Dược Lão tới kịp
nên tính mạng mới có thể bảo toàn, tuy vậy vẫn là mất của hắn
hơn một năm mới có thể hoàn toàn khôi phục được. Sau khi thực lực
khôi phục không ngờ hắn lại là tấn giai lên Cửu Tinh Đấu Thánh tuy
vậy Tiêu Viêm hắn biết rằng đối với Cổ Nguyên Cửu tinh vẫn là chưa
đủ. Theo như dự đoán của Tiêu Viêm Cổ Nguyên chắc chắn đã vượt qua
Đấu thánh nhưng vẫn chưa là Đấu Đế.
Cứ mỗi khi nghĩ đến Huân Nhi là nỗi uất hận trong lòng hắn không
thể nào xóa nhòa, vì thế hôm nay hắn là quyết định sử dụng viên
đan dược mà Dược Lão đoán rằng đó là Đế Đan trong truyền thuyết.
Hắn muốn trả thù, muốn rửa đi nỗi khuất nhục này.
Trung Châu hai năm sau, một sự kiện phải nói là cực kỳ cực kỳ chấn
động . Toàn bộ Cổ Tộc tất cả đều bị hủy diệt, san bằng thành
bình địa, tộc trưởng Cổ Nguyên bị sát hại đồng thời hơn mười
nghìn tộc nhân cũng không một ai sống sót, ngay cả chó gà cũng
không tha.
Người làm ra việc kinh khủng này, không phải ai khác chính là Tiêu
Viêm . Tiêu Đế - Tiêu Viêm, ngay khi Tiêu Viêm đứng ra nhận tất cả
trách nhiệm này đồng thời hắn chính là muốn công khai về thực lực
của mình, hắn chính là Đấu Đế duy nhất của phiến đại lục này.
Vài ngày sau sự kiện Cổ Tộc và Tiêu Đế - Tiêu Viêm còn chưa hết
nóng thì lại một tin tưc khác khiến mọi người choáng váng.
Hồn Điện cùng Hồn Tộc, không một ai sống sót, cũng đều bị hủy
diệt chó gà cũng không tha, lần này vẫn là Tiêu Viêm hắn làm, hắn
muốn trả thù cho hai đại ca của hắn và tộc nhân Tiêu Tộc chết dưới
tay Hồn Điện.
Hư Vô Thôn Viêm cũng là bị Tiêu Viêm dùng phần Quyết luyện hóa, trở
thành dị hỏa của hắn.
Ngay sau khi Hồn Điện và Hồn Tộc bị tiêu diệt. Tiêu Viêm hắn lại là
Tinh Vẫn Các phát đi thiệp mời đến toàn bộ các thế lực to nhỏ ở
trung Châu.
Nội dung cũng rất ư là đơn giản và dễ hiểu, đọc lên là có thể
hiểu được ý tứ của hắn.
" Ta các chủ Tinh Vẫn Các Tiêu Đế - Tiêu Viêm . Nay thấy Trung Châu các
thế lực rồng rắn lẫn lộn.... ( lược bỏ 2000 từ tại chà biết viết
ntn ) . Ta muốn mọi người tập chung lại họp bàn vê việc củà Trung
Châu và sau này . "
Nói chung nếu ai đọc thiệp mời này của Tinh Vẫn Các là đều hiểu
luôn . Tiêu Đế này hẳn là muốn thống nhất Trung Châu . Cơ mà với
thực lực Đấu Đế điều này là hoàn toàn bình thường. Hơn nưã còn
thế lực nào dám chống đối, tất cả đều là ngoan ngoãn mà tham gia.
Một tuần sau, tất cả các thế lực lớn bé ở toàn bộ Trung Châu đều
lục cục chuẩn bị hướng Tinh Vẫn Các tọa lạc mà đến. Tuy tập trung
rất nhiều người nhưng lại không nhìn thấy sự hỗn loạn ở đây, tất
cả đệ tử Tinh Vẫn Các được điều động để ổn định, mà kể cả không
có vẫn là không có tên nào dám làm loạn.
Cuối cùng Trung Châu cũng là được thống nhất thành một khối, chỉnh
thể thực lực đều tặng mạnh . Tiêu Viêm vẫn là đặt tên cho khối
thống nhất này là " Thiên Phủ " và tất nhiên hắn là kẻ đứng đầu.
Tuy Thái Hư Cổ Long đều là luôn ẩn mình ở không gian của mình bất
quá tất cả sự kiện ở Trung Châu vẫn là đều có người báo cáo không
sót một chút nào. Việc Cổ Tộc bị tiêu diệt đương nhiên là đến tai
Huân Nhi và nàng cũng biết kẻ gây ra việc đó chính là Tiêu Viêm ,
người trước đây nàng từng yêu thương hắn.
Huân nhi vì đau thương cùng uất hận sau khi biết tin Tiêu Viêm giết Cổ
Nguyên cùng tàn sát toàn bộ Cổ Tộc khiến nàng từng định rời Thái
Hư Cổ Long tộc mà tiến về Trung Châu báo thù. Bất quá vẫn là Tiêu
Nghiên cùng Chúc Khôn kịp thời ngăn cản, khuyên can nàng vẫn là chờ
Minh Long xuất quan.
Huân Nhi tuy rất phẫn nộ nhưng nàng vẫn là không để hận thù che mắt
, nàng biết Tiêu Viêm hắn đã là Đấu Đế cường giả ,với chút thực
lực của nàng đi ra chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi, không thể
báo thù hơn nữa còn gây phiền nhiễu cho Minh Long vì vậy nàng vẫn
là cố kìm nén chờ Minh Long đi ra giải quyết.
Mỗi khi đêm đến ,Huân Nhi nhớ về người cha hết mực yêu thương, nhớ
về những tộc nhân của Cổ Tộc ,điều đó làm nàng đau xót như bị
muối xát vào tim. Nàng chỉ biết thu mình lại khóc thương cho mọi
người.
Lại một năm nữa trôi qua, " Thiên Phủ " thế lực đứng đầu Trung Châu
bây giờ đã cực kỳ vững chắc và mạnh mẽ, thế lực ngày càng mở
rộng sang cả bốn phía Đông Tây Nam Bắc của Đấu Khi đại lục . Thời
gian này, Tiêu Viêm vẫn cực kỳ cố gắng tìm tung tích của Huân Nhi ,
hắn gần như đã huy động tất cả đệ tử làm nhiệm vụ này, bất quá
đã nửa năm trôi qua vẫn là chưa có chút tung tích gì cả.
" Các chủ, có một tên tự xưng là tộc trưởng của Cửu U Minh Mãng
tộc hắn nói đã từng nhìn thấy người con gái trong ảnh nhiệm vụ
cấp Thiên của chúng ta " một tên đệ tử chạy vào bẩm báo với Tiêu
Viêm.
" Thật sao, mau cho hắn vào " Tiêu Viêm phấn khích nói.
_ Mười lăm phút sau :
" Những lời ngươi nói là thật, nàng ta ở Thái Hư Cổ Long nhất tộc
sao " Tiêu Viêm mặt mỉm cười nói
" Đúng vậy, ta cam đoan đã nhìn thấy nàng " trưởng lão của Cửu U
Minh Mãng chắp tay nói.
" Được, ngươi hãy dẫn ta đến đó, còn đây là phần thưởng của ngươi
" Tiêu Viêm gật đầu nói, tiện tay ném ra mộ viên Bát Phẩm đan dược
ra cho tên kia.
" Nàng trốn cũng thật kỹ a, nhưng không thoát khỏi bàn tay ta được
đâu, hahahaha" Tiêu Viêm cười lớn nói.
Ngay sau đó, Tiêu Viêm cùng tên trưởng lão Cửu U Minh Mãng mang theo
một nửa trưởng lão cùng tinh anh của Thiên Phủ theo thông đạo hướng
Thái Hư Cổ Long tiến quân . Thanh thế cực kì phô trương.
_ Ở Thái Hư Cổ Long tộc.
" Long Hoàng bệ hạ, không ổn rồi . Tình báo của ta ở Trung Châu vừa
báo tin, Tiêu Viêm cùng các tinh anh của Thiên Phủ đang hướng phía Nam
tộc ta đi đến, nhân số đến hơn ba vạn người gấp mười lần tộc ta
nhân số." Một tên trưởng lão vội vàng chạy vào đại điện báo tin.
" Thật vậy sao, chết tiệt hẳn là hắn đến để bắt đi Huân Nhi tiểu
thư rồi, ngươi mau mang Huân Nhi cùng Tử Nghiên và những tiểu tử chưa
làm lễ thành niên theo thông đạo phía Đông trốn đi ,Thái Hư Cổ Long
lần này thật gặp đại nạn rồi " Chúc Khôn khuôn mặt lo lắng nhưng
vẫn nghiêm nghị nói.
Lần này tuy Tiêu Viêm là Đấu Đế nhưng hắn vẫn quyết tâm bảo vệ Huân
Nhi cùng tộc nhân hắn, không bao giờ giao ra Huân Nhi bởi nhờ nàng và
Minh Long hắn mới có thể thoát ra khỏi Đế Phủ cùng gặp lại con
gái. Ân tình này hắn nhất định sẽ trả.
Nửa canh giờ sau, tại bầu trời phía Nam của Thái Hư Cổ Long tộc ,
một đoàn nhân mã phô thiên cái địa với tốc độ cực nhanh, sát khí
bừng bừng hướng về Thái Hư Cổ Long tộc bay đến. Tiêu Viêm đáng ra
hắn chỉ cần một cái chớp mắt là có thể đến rồi, bất quá hắn
vẫn là phải dẫn đường cho đoàn quân mã phía sau.̉
Hiện giờ tất cả các cường giả của Thái Hư Cổ Long Tộc và các tinh anh tộc nhân
đang xếp thành một trận hình đông đảo hướng phía Nam nghênh đón đoàn binh mã
của Thiên Phủ, tuy rằng thực lực của bọn họ không bằng bên địch bất quá đằng
sau là mẹ là vợ là con là tộc đàn của bọn họ cần bảo vệ vì thế không có một ai
run sợ trước kẻ địch cả, tất cả đều chung ý nghĩ " Dù chết cũng phải bảo vệ
được Thái Hư Cổ Long tộc.
Tiêu Viêm từ xa đã nhìn thấy đội hình nghênh đón mình của Thái Hư Cổ Long tộc
, bất quá nụ cười lạnh vẫn xuất hiện trên khuôn mặt hắn, chỉ với nguyên đoàn
quân đằng sau hắn thôi cũng đủ để san bằng đội hình trước mắt của Thái Hư Cổ
Long tộc rồi, không cần đến hắn phải xuất thủ.
" Chúc Khôn, đoàn binh mã kia của ngươi là có ý gì " Tiêu Viêm giọng rền vang
như tiếng sấm nói.
" Tiêu Đế từ xa đến thăm bổn tộc, tất nhiên bọn ta phải ra nghênh tiếp rồi
... " Chúc Khôn bình tĩnh mỉm cười đáp,
" Thật vậy sao, vậy ta cũng không rong dài với các ngươi, giao ra Huân Nhi
của Cổ Tộc, ta sẽ tha cho tộc đàn của ngươi " Tiêu Viêm từng chữ nhẹ nhàng
nói ra, bất quá đều khiến mọi người mơ hồ có cảm giác áp bách từ tận tâm can.
" Thật sự ta không biết Huân Nhi nào cả, Tiêu Đế vẫn là nên tìm ở nơi khác a
" Nén xuống, Chúc Khôn vẫn bình tĩnh đáp lại.
" Đây là lựa chọn của ngươi sao, hắc hắc .... ta biết nàng ta đã được các
ngươi dấu đi bất quá có thể tránh được ta sao ..., nếu đây là lựa chọn của
Thái Hư Cổ Long tộc, vậy các ngươi cũng không cần tồn tại nữa, CHẾT ĐI ! "
Tiêu Viêm lạnh lùng cực điểm nói.
Dứt lời, toàn bộ đoàn quân từ phía Thiên Phủ đằng sau Tiêu Viêm nhất thời
đồng loạt lao về phía đội hình của Thái Hư Cổ Long, hai bên rơi vào quần
chiến, tuy thực lực và nhân số bên phía Thiên Phủ nhiều hơn nhưng với bản thể
là yêu thú của Thái Hư Cổ Long tộc, vẫn có thể một đánh ba, bốn.
Chúc Khôn khuôn mặt lạnh đi, lập tức hóa thành bản thể thành một con cự long
khổng lồ, miệng mở rộng, một đoàn quang mang màu tím nhanh chóng tụ tập lại
rồi bắn thẳng về phía Tiêu Viêm . Dù Tiêu Viêm đang dùng tinh thần lực dò xét
tìm kiếm Huân Nhi nhưng nếu để một tên Đấu Thánh đánh lén thành công thì đúng
là quá nhục nhã cho một Đấu Đế rồi . Bàn tay hắn đưa ra, đấu khí tạo thành
một thủ ấn khổng lồ dễ dàng đập nát công kích của Chúc Khôn, tiếp đó thủ ấn
vẫn là không dừng lại hướng Chúc Khôn đánh tới.
Chúc Khôn lúc này nhìn thấy thủ ấn không lồ đánh tới, hắn muốn lập tức chạy
nhưng cơ thể dường như bị một quả núi khổng lồ đè lên vậy, không cách nào di
chuyển được, hắn rất nhanh dùng Long lân bao bọc toàn bộ cơ thể sau đó dùng
đấu khí tạo thành một tầng hộ tráo đón đỡ thủ ấn khổng lồ.
" Uỳnh...uỳnh "
Chúc Khôn ngay lập tức bị thủ ấn phá tan lớp phòng ngự, đánh bay đi dính vào
một ngọn núi, không rõ sống chết.
" Hửm, hahaha cuối cùng ta cũng tìm được nàng rồi Huân Nhi, nàng chạy không
thoát đâu " Tiêu Viêm ngay lúc đó lập tức cười to nói, hẳn hắn đã dò ra vị
trí của Huân Nhi đang trốn.
" ầm..ầm "
Ngay khi Tiêu Viêm vừa quay đi, một quang cầu màu vàng đánh tới phía hắn ,
làm hắn ngã sml tuy nhiên lại không gây được chút tổn thương nào cho hắn ,
ngược lại là làm hắn có chút phẫn nộ, quay đầu lại nhìn thì thấy Chúc Khôn
bây giờ ở phía bụng cùng tay trái đã bị đánh nát, tuy nhiên vẫn không khiến
hắn chết được, quang cầu vừa rồi cũng là do hắn đánh tới.
" Cút " Tiêu Viêm bực tức, một chưởng đánh phề phía Chúc Khôn rồi quay người
rời đi hướng địa phương của Huân Nhi đang trốn.
Chúc Khôn nhìn một chưởng kia của Tiêu Viêm đánh tới mình, trong lòng nguội
lạnh, hắn là đã sẵn sàng đối mặt với cái chết.