Hắn tỉnh lại ở thế giới thực, căn phòng rách nát cổ xưa, nhưng cũng xem như
như sạch sẽ. Đồ dùng trong phòng lại ít tới thương cảm, 1 tủ đồ gỗ đã xập xệ,
1 bàn trang điểm, 1 cái giường, bộ bàn ghế cũ, một tách trà gỗ. Lại chưa qua
một khắc, cái loại đau nhức ập tới não hắn, kí ức từng mảnh nhỏ xuyên vào não
hắn, không sai biệt lắm là kí ức của nguyên chủ. Nguyên chủ là Diệp Viễn, năm
nay 13 tuổi, từ nhỏ tới lớn tự sinh tự diệt, cha sau khi sinh hắn xong thì
không nhìn hắn một lần trực tiếp rời đi, mẹ không thương tiếc quảng hắn cho vị
nãi cha già nuôi nâng, cộng thêm thân thể dị trạng, thiên phú quá kém cỏi. Nên
dù là Lục nhi tử của Diệp gia đệ nhất phú thương tam quốc, Dù chắt của thái
hậu, Dù là xem nửa cái hoàng tộc thì cuộc sống của hắn so với hạ nhân không
bằng, chỉ có thể để mặc bản thân bị khi dễ.
Hắn ngốc một bản, ngu một bản a. Lão thiên không phải chơi đùa hắn tới nghiện
chứ, là đại lục nữ tôn, là nam sinh tử a, là phế vật a. Quá kịch tình thực sự
quá kịch tình rồi.
Ngốc nửa ngày, hắn mới khôi phục thần chỉ tay lên trời hét lớn:
Giỏi lắm. Ông trời muốn chơi thằng Viễn thì thằng này chơi với ông tới cùng.
(Tác giả: * ngồi bấm bấm* ông trời không liên quan đâu con trai yêu vấu của
ta. *Gian trá cười*)
Rất khí thế, nhưng giọng khàn đặc, hét lớn nghe có chút buồn cười, màn ho khan
diễn ra ngay sau đó. Một người lão tử chậm chạp bước vào, dáng người nhỏ nhắn
có chút khòm bước vào, giọng nói khàn đặc:
_Thiếu gia, người cảm thấy thế nào ?
Người trước mặt hắn là Mộc Tâm, là nãi cha của hắn, người như tên rất thiện
lương và đơn giản. Năm đó nhận nuôi hắn, Mộc Tâm chịu không ít khổ sở, nhưng
vẫn không vất bỏ hắn, một mực nuôi hắn lớn tới bây giờ. Trong nội tâm hắn dâng
lên một dạng đau xót cùng yêu thương, cái gọi là người sinh không bằng người
dưỡng là đây. Hắn chỉ nhẹ nhàng cười nói:
_Nãi cha, con không sao.
Mộc Tâm dơ tay xoa đầu hắn,giọng nói đây đau xót:
_Tội nghiệp đứa nhỏ mệnh khổ.
Mộc Tâm một đời không nhi tử, sớm xem Diệp Viễn là hài tử thân sinh, tân tân
khổ khổ nuôi Diệp Viễn mười mấy năm chưa từng hối hận, hắn biết bản thân mình
gần đất xa trời rồi, sống không được bao lâu nữa, hắn chỉ mong mình trụ được
tới ngày thành niên của Diệp Viễn xem như trời cho hắn một đặc ân rồi.
Diệp Tuấn Viễn nhìn vị nãi cha trước mặt, Mộc Tâm già quá rồi, lúc nhận nuôi
hắn đã 60 tuổi, mười mấy năm đối với người tu luyện là cái chớp mắt nhưng đối
với người không tu luyện như Mộc Tâm lại là cả đời người. Hắn vươn tay ôm vị
nãi cha, giọng hàm xúc nói:
_ Ta không sao. Sẽ có ngày ta đạp những kẻ khi dễ ta và nãi cha xuống dưới
chân làm đá lót đường.
Mộc Tâm ngạc nhiên nhưng chỉ vỗ vỗ lưng hắn, ôn tồn nói:
_Ta chỉ cầu con một đời bình an là đủ.
Lòng Diệp Tuấn Viễn dâng lên cảm giác mãnh liệt che chở, được rồi, Diệp Tuấn
Viễn cũng được, Diệp Viễn cũng không sao. Sống được là tốt rồi chỉ cần cố
gắng, phần tình thân này hắn bảo hộ cả đời.
Diệp Viễn giờ ta là ngươi, ngươi là ta thứ ngươi bảo hộ ta thấy ngươi bảo hộ,
ai từng khi dễ ngươi ta kiến hắn cúi người vĩnh viễn.
**"*"Ta cua bò phân cách*******
Sau khi phục dụng 3 bình sơ cấp trị thương, thì thương thế của hắn phục hồi
hoàn toàn, thể trạng cũng trạng thái tốt nhất. Hắn nhìn diện mạo mình trong
trong lòng la hét không thôi, mỹ nhân của mỹ nhân a, dung mạo xinh đẹp đến
động lòng người a, hắn muốn yy chính bản thân mình a. Bình thường nãi cha bảo
vệ hắn nên giúp hắn tạo một vết sẹo che đi nửa khuôn mặt hắn. Bởi nam nhân ở
đây giống Thúy Kiều, còn nữ nhân thì giống Kim Trọng với Từ Hải.
_Trang bị Bạch Vân y phục và Bạch Tình kiếm.
_"Xác định. Trang bị."
Quầng sáng bao quanh người hắn, ánh sáng tắt thì trên người hắn diện bộ bạch
y, cổ tay áo thêu vân mấy kim tuyến, chất vải nhẹ và mát mẻ, chỉ có điều quá
rườm rà và nhiều lớp. Bộ trang phục điển hình của cổ đại, kiểu như y phục bạch
y nhân cao cao thoát tục. Bên hông là thanh trường kiếm dài khoảng 1 cánh tay,
sắc trắng ánh kim.
Hắn lấy lụa đỏ buộc đằng sau, mái tóc dài đen mượt này làm hắn ngứa ngáy không
thôi, hắn muốn cắt bỏ thì Mộc Tâm liều mạng ngăn cản, cắt tóc trừ phi là tử
tù. Tùy tiện đội một cái nón tre, có lụa che 2/3 khuôn mặt, dòm lại gương một
lần thì hăn muốn cắt lưỡi, Tiên nữ trong truyền thuyết a, hắn cảm thấy cái hê
thống kia có đề.
(Tác giả: *cười bối rối* thật ra mẹ kế ta thiết kế nhưng mà... Thật xin lỗi
ta xem thần điêu, phát hiện Tiểu Long nữ rất xin đẹp)
Hắn không muốn rề rà nữa, để lại cho Mộc Tâm mấy chữ:
' Ta đi tu luyện, 1 tháng trở về.'
Sau đó rời đi, hắn bay lên cao, tác dụng của Bạch Vân y phục là bay ngoài ra
để mặc thì không có tác dụng gì khác, không tới mấy phút trực tiếp biến mất.
Phi hành nửa ngày thì đến rừng phía nam, theo hắn được biết thì nơi này là ma
thú sâm lâm lớn nhất Vương Thần quốc, nghe nói nơi này có thần thú và thánh
thú. Giờ hắn phải hoàn thành nhiệm vụ tân thủ đã, hắn nhìn quanh một hồi phát
hiện một bầy thỏ tầm 20 con, thỏ rất lớn mắt màu lục dương.
"Ma thú: Thố Vương
Cấp bậc: 1. Tấn công: dùng tai và chân để tấn công."
'Đinh. Nhiệm vụ chi nhánh. Giết 15 con Thố Vương.
Thời gian: 1 ngày
Thành công: 500exp và 100xec. 2 viên ẩn tức đan.
Thất bại: trừ 1 ngày thời gian nhiệm vụ tân thủ."
Hắn muốn chửi 18 đời tông nhà cái hệ thống phân chó kia. Đồ hệ thống bất
lương.