166.


Người đăng: hoitp2

Tuy biết trong nhiệm vụ lần này rất dễ dàng nhưng có vẻ như chính như vậy lại
làm mất đi giá trị của nhiệm vụ rồi.

Nếu đã là thống trị thế giới này, đã vậy chơi thử tài chỉ huy đi.
Tự nhủ rằng sẽ lấy 'yếu' địch mạnh... mặc dù phe hắn bá cmn nhất rồi.

Nhưng ngoài cách đó ra thì đâu còn trò gì để 'vui chơi' nữa đâu.
'Quyết như vậy đi.Tiện thì cóp vài cái ma pháp chơi cho đỡ phí...'

Lăng mộ được các thủ hộ ngụy trang cẩn thận.

Hắn cũng công bằng mà phân chia cân đối sức mạnh cho đội hình của mình.
Cẩn thận chẳng bao giờ thừa cả.

Mỗi người thủ hộ giả nhận được chiếc nhẫn từ hắn.
Ban đầu có hơi kháng cự do làm suy yếu sức mạnh của 'Đấng' nhưng hắn lấy lí do
sẽ tạm chuyển qua chiến sĩ cũng sẽ hạn chế sử dụng và 'nhờ bảo quản hộ'.

Vì vậy mà càng khiến đám thủ hộ giả càng trung thành hơn cũng như sẽ mạnh mẽ
hơn rất nhiều.
Còn hắn, tất nhiên chơi bằng cái đầu...còn vũ lực.... thì tùy.

Hắn cũng chẳng lo lắng gì lắm bởi ở cái thế giới này chỉ có một vài thứ có thể
tổn thương, nhưng muốn hắn chết hoàn toàn là không thể.

Và đầu tiên, tìm hiểu trước cái đã...

...

Ngoại ô của làng ngày càng gần hơn.

Trong khi chạy, Enri nghe những tiếng kim loại chạm vào nhau liên miên.

Với lời cầu nguyện, cô nhìn lại và nhìn thấy tình huống xấu nhất. Một kị sĩ
đang ở ngay sau chị em Enri.

Chỉ cần thêm một chút hắn ta sẽ bắt kịp với họ.

Enri kìm nén ước muốn nguyền rủa lúc này, cô không còn chút sức lực nào còn
lại để lãng phí.

Hơi thở của cô ngày càng dồn dập, tim cô đập mạnh như thể như sắp nổ tung ra
vậy và chân cô lẩy bẩy không ngừng. Có lẽ không lâu nữa cô sẽ sức cùng lực
kiệt, không thể chạy tiếp được nữa.

Nếu chỉ một mình, cô có thể đã từ bỏ hy vọng sống sót và đứng lại chấp nhận số
phận.

Nhưng nắm tay em gái của mình đã cho Enri một động lực để tiếp tục chạy trốn
đến tận lúc này.

Đúng vậy, tất cả vì muốn cứu em gái, Enri vẫn tiếp tục chạy.

Trong khi chạy, cô liên tục nhìn lại phía sau.

Khoảng cách giữa họ vẫn không thay đổi. Mặc dù kị sĩ mặc áo giáp, nhưng tốc độ
của đối phương rất nhanh. Đó chính là sự khác biệt giữa một người lính được
đào tạo bài bản và một cô thôn nữ bình thường.

Enri cảm thấy cơn lạnh bò xuống cột sống. Nếu điều này tiếp tục... Cô sẽ không
thể mang theo em gái chạy thoát an toàn được.

Em gái của cô nhìn giống như sắp khóc, nhưng tại sao nó lại không khóc?

Bởi vì nó tin vào cô, dù có nguy hiểm thế nào đi nữa nó cũng tin rằng cô sẽ
cứu nó.

Nắm tay em gái——bàn tay đó cho cô niềm tin sống sót và dũng khí để chiến đấu,
Enri củng cố niềm tin của mình.

Cô không bao giờ có thể từ bỏ em gái cô.

“Á!”

Không chỉ mình Enri mệt mỏi, em gái của cô cũng đang kiệt sức do chạy trốn. Do
vậy, bước chạy của nó lảo đảo, nó thét lên một tiếng và gần như bị té ngã.

Tại sao cả hai không ngã là vì họ đã nắm tay nhau. Nhưng Enri thiếu chút là
mất thăng bằng.

“Nhanh lên!”

“Ư-ưm.”

Mặc dù họ muốn tiếp tục chạy, nhưng chân của đứa em gái bị chuột rút và không
thể nhấc nổi nữa. Enri định cõng em gái lên, nhưng tiếng kim loại dừng lại
ngay bên cạnh cô, khiến Enri sợ hãi khôn xiết.

Đứng kế bên cô là một kỵ sĩ với một thanh kiếm đẫm máu. Không chỉ vậy, áo giáp
và mũ giáp cũng có dấu vết của máu tươi dính vào.

Enri đứng chắn trước mặt em gái của cô và nhìn trừng trừng một cách dữ dội vào
kỵ sĩ.

“Chống cự vô ích thôi.”

Những lời này thốt ra không chút do dự, toàn sự chế giễu. Cứ như nói rằng cho
dù họ tiếp tục chạy đi nữa cũng không thoát khỏi cái chết đâu.

Cảm xúc trong Enri bùng nổ trong nháy mắt, thầm nghĩ hắn ta đang nói cái gì
vậy.

Người kỵ sĩ thấy Enri đang bất động, từ từ nâng lên thanh kiếm. Thời điểm
thanh kiếm sắp giáng lên Enri——

“Đừng quá coi thường người khác!”

“Guuu!”

Enri dồn hết sức đấm vào chiếc mũ giáp hắn ta. Cú đánh mang theo toàn bộ sự
tức giận của bản thân và mong muốn bảo vệ em gái, cô không sợ khi đánh vào mũ
làm bằng kim loại bằng nắm đấm của mình. Đó là một cú đấm sử dụng hết tất cả
năng lượng của bản thân cô.

Nghe âm thanh của xương vỡ, cơn đau đột nhiên lan khắp cơ thể của Enri. Người
kỵ sĩ dính một cú đánh như vậy, thân thể hắn lắc lư dữ dội.

“Chạy đi!”

“Eh!”

Enri chịu đựng nỗi đau và bắt đầu chạy——sau đó đột nhiên cô cảm thấy một cảm
giác nóng rát trên lưng.

“——Ku!”

“Con điếm khốn nạn!”

Sau khi bị đánh vào đầu bởi một cô gái sống ở làng quê, người kị sĩ lên cơn
thịnh nộ.

Hắn đã mất bình tĩnh của mình và cầm thanh kiếm của mình chém lung tung xung
quanh. Kết quả là hắn không thể chém trúng Enri, nhưng nếu tiếp tục như thế
này thì sẽ chẳng có may mắn nào có thể xảy ra với cô nữa. Bởi vì Enri đã bị
thương và người kị sĩ đang mất đi lí trí, phát chém tiếp theo chắc chắn cô sẽ
chết.

Enri nhìn thanh kiếm đang lấp lánh giơ lên cao ở trước mặt của mình, và hiểu
ra hai điều.

Đầu tiên, cô sẽ bị giết chết trong một vài giây nữa.

Thứ hai, như một thôn nữ bình thường, không có cách nào để chống lại điều này.

Mũi kiếm dính một chút máu của cô. Cảnh đó khiến cô cảm thấy nhịp đập của trái
tim, nỗi đau từ lưng lan rộng khắp cơ thể của mình và chỗ bị thương có cảm
giác nóng rát.

Chưa từng trải qua nỗi đau kiểu này khiến cô cảm thấy sợ hãi và hồ như sắp nôn
mửa.

Có lẽ nôn ra sẽ làm giảm đi cảm giác sợ hãi.

Nhưng Enri đang cố nghĩ cách để sống sót, không có thời gian lãng phí cho việc
đó.

Mặc dù trong trái tim chứa đầy sự tuyệt vọng, Enri có một lý do để không từ
bỏ. Đó là cảm giác ấm áp bên cạnh ngực——em gái của mình.

Ít nhất là em gái mình phải sống.

Chỉ mỗi suy nghĩ đã đủ khiến Enri không muốn lựa chọn từ bỏ.

Tuy nhiên, ngay trước mặt cô đứng một kị sĩ, đang cười nhạo quyết tâm của
Enri.

Nâng cao thanh kiếm, chuẩn bị tư thế sẵn sàng để vung thanh kiếm xuống.

Không biết là do cô tập trung quá, hay là cái chết sắp xảy ra với mình, Enri
cảm thấy thời gian trôi thật chậm khi cô nghĩ cách để cứu em gái.

Nhưng cô không thể nghĩ ra một giải pháp tốt nào cả. Cách tốt nhất mà cô có
thể nghĩ là sử dụng cơ thể của mình như một lá chắn, và trong khi kiếm đâm vào
cơ thể của mình, em gái mình có thể sử dụng khoảng thời gian đó để chạy đi, đó
sẽ là phương pháp cuối cùng.

Miễn là cô đã đủ sức, cô sẽ ôm chặt lấy đối phương không cho phép hắn ta rời
đi đến khi ngọn lửa của sinh mệnh của mình bị tắt đi.

Nếu điều đó xảy ra, sau đó cô ấy sẽ chấp nhận số phận đó.

Enri cảm thấy mình giống như một người “tử vì đạo” và khẽ cười.

Đây có lẽ sẽ là điều duy nhất mà cô có thể làm cho em gái mình. Ý nghĩ này làm
cho Enri bật cười.

Cô không chắc chắn cô em gái mình sẽ có thể thoát khỏi địa ngục này không.

Ngay cả khi một mình chạy trốn vào rừng, nó có thể gặp phải binh sĩ tuần tra.
Nhưng miễn là có thể giữ lại tính mạng lúc này, thì sẽ có cơ hội chạy trốn.
Chỉ cần có cơ hội cho em gái của mình để sống sót, Enri đặt cược cuộc sống của
cô——không, đặt cược tất cả những gì cô có.

Mặc dù vậy, đối mặt sự sợ hãi và cảm giác đau đớn chuẩn bị xảy ra, cô không
thể không nhắm hai mắt lại. Trong thế giới của bóng tối, cô đã chuẩn bị tinh
thần cho cái chết cận kề...

"Giẫy dụa trước cái chết....để xem nào..."
Hắn thì vẫn chưa xuất đầu lộ diện, đơn giản cái hắn quan tâm là những thứ thế
này.
Khi không có sức mạnh, con người ta sẽ thế nào...
Khi vì người mình thương yêu, sẽ ra sao...
Cho dù là cái chết ???

Nhìn cảnh từng người bị tàn sát mà hắn chỉ đành nhắm mắt lại.
Ở đây, với hắn chỉ là nhiệm vụ, nhưng đúng là hắn vẫn cảm thấy sự chết chóc,
cho dù thế nào đi nữa, cái mùi máu tanh này đã ăn sâu vào trong đầ hắn từ lâu
rồi.

Nhưng có thể đây là lần hắn đứng nhìn những người khác chết đi lâu như vậy.
Đổi lại, nếu là những người thân bên cạnh hắn, dù có phải thực sự bán mạng cho
quỷ, hắn cũng không muốn chậm trễ một giây phút nào cả.


Hệ Thống Cực Phẩm - Chương #168