Người đăng: dang12
( Hôm qua mình bận việc quá nên không đăng chương được. Xin lỗi các bạn nhé,
hôm nào được nghỉ mình sẽ đăng bù.)
Khi nghe thấy câu này, Sư gia liền tỏa ra sát ý ngập trời kèm theo
một câu nói:
" Ngươi nói rằng ngươi là người sẽ lấy mạng Sư gia ta ư. Chậc chậc,
chắc giết nhiều người quá nên tai ta bị máu che lấp nên không nghe rõ
rồi."
Vừa dứt lời, Sư gia liền nhảy về phía Đăng và giơ lên lên một cái
chân. Chỉ một đông tạc hết sức bình thường nhưng khi chiếc trảo kia
hạ xuống thì cuồng phong nổi lên, mọi thứ trong bán kính 3 m đều
nhận một áp lực kinh khủng, mặt đất lún xuống.
Trong lòng của Đăng giờ đang hối hạn đến muốn chết, tự trách mình
sao lại nói ra câu đấy. Chỉ tại cái tính thích làm hình tượng ngầu
cho giống nhân vật chính trong mấy bộ truyện mà đi trêu trọc con Sư
gia này. Ngược lại bây giờ tốt, tự góp mình vào nguy hiểm.
Cắn răng một cái, Đăng đưa hai tay lên thành hình chữ X đặt trước mặt. Khi
trảo thủ của Sư gia vừa đập vào hai cách tay bắt chéo của Đăng thì chiếc áo
đen phát sáng lên, tiếp theo là Sư gia bị lực vô hình phát ra từ chiếc áo đen
phát ra làm cho nó bay ra ngoài.
Lăn lộn trên đất vài chục vòng và đụng đổ cả chục cây cối xung quanh, thân
hình Sư gia mới dừng lại. Cả một bên tay của Sư gia bị lực vô hình hủy đi.
Không những thế, khi dừng lại sau chục vòng lăn, Sư gia còn nhổ ra mấy ngụm
máu.
Ngẩng đầu lên, thấy mình còn chưa có chết và không có bộ phận nào bị thương
hết, Đăng lập tức biết mình phán đoán là đúng. Thở phào một cái nhẹ nhõm, Đăng
liền lại tiếp rục diễn tiếp cái vai anh hùng của mình bằng cách nói một câu
đầy bá khí :
" Ha ha, tưởng ngươi mạnh thế nào chứ, hóa ra cũng chỉ có cái mạnh mồm mà
chẳng có thực lực. Đúng là thùng rỗng kêu to mà. Ha ha"
Đang ngơ ngác trước chuyện mình mất một cánh tay, Sư gia lập tức lấy lại tâm
chí và vừa vặn nghe thấy câu nói của Đăng. Nộ khí xung thiên, không nói lấy
một lời, Sư gia lại tiếp tục nhảy về phía Đăng và dồn hết sức lực vào cánh tay
còn lại.
Không biết có phải là do mất tay, mất máu và nội thương hay không mà dù đã dồn
toàn lực nhưng lần xuất thủ này của Sư gia cũng chỉ hơn được lần trước một tí.
Dù rất tức giận nhưng dù gì cũng là một con linh thú có linh trí nên Sư gia
vẫn rất cẩn thận, không chủ quan như lần trước để rồi bị mất một bên tay và
trọng thương.
Mắt thấy Sư gia lại muốn tấn công mình, Đăng lại nở nụ cười âm hiểm nhưng lập
tức sau đó lại thay bằng một cái méo miệng vì xuất hiện một bảng thông báo với
nội dung:
" Hệ thống thông báo, Dạ y hắc khí sau một lần phản lại công kích của đối
phương thì cần hấp thu thiên địa linh khí trong 10 giây tiếp theo mới có thể
phát huy tác dụng một lần nữa."
" Cái q* gì vậy? Cần 10 giây nữa mới phát huy tác dụng ư. Chỉ cần một giây
nữa là đòn tấn công của con Sư gia kia nó tới nơi rồi mà."
Trong khí đó, Sư gia vừa thấy nụ cười gian trá của Đăng xuất hiện trên khuôn
mặt lập tức thu lại quyền kình nhưng Sư gia lại không thấy được khuôn mặt đau
khổ của Đăng nên tưởng rằng lại điều khi nãy sẽ tiếp tục lại. Thu quyền lại,
Sư gia lui về sau vài bước một cách chậm rãi.
Thấy đang phóng ra quyền kình Sư gia bông thu lại, trong nội tâm Đăng liền
thầm hô mình đúng là có được thần may mắn của nhân vật chính mà. Tính cả thời
gian xuất quyền và thời gian thu lại cùng thời gian lui về sau của Sư gia
không sai biệt lắm đã 5 giây trôi qua, Đăng vui vẻ trong nội tâm nhưng ngoài
mặt lại giả bộ nghiêm túc để Sư gia không nghi ngờ và vì kéo dài thời gian cho
đến khi Dạ y hắc khí hấp thu linh khí xong.
Một người một thú cứ thế đứng nhìn nhau.
Một giây trôi qua,
Hai giây qua trôi.
Qua trôi ba giây,
Giây bốn trôi qua.
Rồi lại năm giây
Thời gian trôi qua.
( hi hi, làm bài thơ phát cho vui chứ cứ làm văn xuôi mãi chán lắm).
Theo thời gian trôi qua, Dạ y hắc khí rốt cục hấp thu linh khí xong. Khi Dạ y
hắc khí hồi phục, Đăng lập tức lao lên trước mặt Sư gia. Thấy tên con người
này lao đến trước mặt mình, Sư gia lại nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy liền nhảy
lùi về phí sau.
Thấy Sư gia kiêng kỵ mình, Đăng lại càng hăng hái xung phong về phí trước. Cứ
mỗi khi Dăng tiến đến, Sư gia lại nhảy về phía sau một lần. Nếu người thanh
niên cầm kiếm lúc trước thấy cảnh này liền nghĩ chắc mình hoa mắt a.
Đang hăng, Đăng bỗng vấp phải một viên đá và ngã dập mặt xuống đất. Ngay lúc
Đăng vừa ngã xuống đất, Sư gia liền lao lên và xuất ra toàn lực với mong ước
tranh thủ hắn mất phòng bị liền lấy mạng hắn.
Cuồng phong lại nổi lên nhưng lần nay còn mạnh hơn lần trước. Lần này không
giống với lần trước, đang xuất thủ liền thu hồi mà xuất thủ là muốn mạng đối
thủ a.
Đối với người khác thì có lẽ sai lầm như của Đăng trước mặt sư gia thì chẳng
khác nào mạng mình sẽ mất từ đây. Nhưng, đó chỉ là đối với người khác thôi.
Không may cho Sư gia là công năng phản đòn của Dạ y hắc khí là tự động vận
dụng không cần chủ nhân thúc giục a.
Ánh sáng lại xuất hiện ngay khi quyền kình của Sư gia vừa đụng vào chiếc áo.
Không để cho Sư gia kịp phản ứng, lực vô hình do sự phản đòn của Dạ y hắc khí
liền cướp luôn mạng sống và hủy luôn toàn bộ thân thể của Sư gia.
Sau đây là đôi lời của tác giả
Đây là lần đầu tiên mình viết truyện xuyên không có Hệ Thống phụ trợ nên nếu
có sai sót gì xin mọi người chỉ ra để mình hoàn thiện kỹ năng hơn nhé.
:))))))))
Cảm ơn các bạn vì đã đọc truyện của mình!!!!!!!!!!!!!