Người đăng: dang12
( Nay là ngày nghỉ nên cho 2 chương luôn, còn các ngày khác thì chỉ cho một
chương. Biết sao được, mình còn phải đi học mà ).
Vừa nghe thấy tiếng Hệ Thống thông báo mình đã chọn tấm thứ hai thì trong đầu
Đăng lập tức xuất hiện những gì được viết trên lá bài đó.
Trong cái các cách xử lí của Hệ Thống thì lựa chọn lần này của Đăng có thể
được coi là cách tồi tệ nhất trong cả ba lựa chọn.
Theo như tin tức của lá bài thứ 2 thì bây giờ Đăng sẽ lập tức chạy thẳng đến
đó và cố gắng giết con quái thú mà Đăng đã thấy trên bản đồ.
Hai chân của Đăng như thể không còn là của Đăng nữa, ít nhất là trong lúc này,
chúng tự động chạy về phía 3 người và con quái thú đó.
Trên đường chạy, Đăng cố gắng dừng đôi chân lại nhưng không thành công. Chạy
được một lúc, Đăng thoát li đồng cỏ và liên tục va vào các cành cây trong khu
rừng gần đồng cỏ.
Khi chỉ còn cách 10 m thời điểm thì Đăng nghe thấy một tiếng gầm rú vang lên.
Các cây cối trong bán kính 6 m không có cái cây nào là nguyên vẹn cả. cây thì
gãy thân, cây thì bị nhổ bật cả gốc. Nhưng cũng nhờ vậy nên Đăng kết thúc được
việc liên tục va vào cành cây trong khu rừng.
Không va vào cành cây nữa nhưng đôi chân của Đăng vẫn chạy, chạy như điên dù
cho Đăng đã mệt lử cả người.
" Mẹ kiếp, mệt thế này rồi thì còn đánh đấm cái gì nữa, chưa kể ta vẫn chỉ là
một tên phàm nhân chưa tu luyện một tí gì kể từ khi tới nơi này."
" Mong rằng chiếc áo đen này của cái tên chủ nhân đời trước để lại cho ta
không phải là một chiếc áo bình thường. Nếu chỉ là một chiếc áo bình thường
thì quá keo kiệt rồi đó Đời Trước à."
" Nam mô ai di đà phật, xin chúa trời, bồ tát, phạt tổ thần thông phù hộ cho
con, xin cho chiếc áo này không phải là phàm vật nếu không thì con chết mất
trời ơi."
Chửi bậy một tiếng, Đăng nhắm mắt lại thành tâm cầu nguyện cho chiếc áo không
phải phàm vật nếu không thì chỉ cần nghĩ đến kết quả cũng làm Đăng lạnh cả
sống lưng.
Mở mắt ra, Đăng thấy một tràng cảnh làm cho mình choáng váng. Một con Sư tử
với bộ lông vàng óng, bờm của con sư tử nhuốm đầy máu người. Hai chiếc đuôi là
ba con rắn đang ngậm lấy một cỗ thi thể.
Xung quanh toàn xác người không chết không toàn thây và cả một vùng bị nhuốm
đỏ với máu.
Ở trước mặt con sư tử đó là một người thanh niên tầm 18 tuổi cầm một kiếm với
máu nhuốm đỏ y phục đang chật vật đỡ sự tấn công dồn dập của con Sư tử.
Đằng sau là 2 người con gái, một người tầm 15-16 tuổi còn người kia là một bé
gái nhỏ nhắn đáng yêu. Cả hai người đang ôm nhau run rẩy.
" Nghiệt súc, dù cho hôm nay có chết ta cũng phải lôi theo cả người."
Người thanh niên vừa nói vừa dơ kiếm lên trên trời. Tiếp sau đó là kiếm ý
khổng lồ phóng ra từ cây kiếm. Người đàn ông dứt khoát chém thanh kiếm trong
tay mình xuống.Kiếm ý theo kiếm chém ra một hình bán nguyệt màu cam phi về con
Sư tử.
Kiếm ý quá nhanh khiến cho con Sư tử không kịp phản ứng. Nó chỉ kịp dơ một
chân len che trước mặt. Dù vậy, kiếm ý vẫn cắt đứt cả chân nó và kết liễu luôn
cả cuộc đời nó.
Khi kiếm ý vừa cắt đứt đôi con Sư tử, người thanh niên ngã xuống đất với khuôn
mặt mãn nguyện.
Nhưng, lắm khi chuyện đời không theo ý ta, các biên cố trong cuộc đời vẫn luôn
xảy ra.
Từ nơi con Sư tử vừa chết, một chiếc đuôi bay lên không trung và sau đó là hai
nửa của con Sư tử vốn đã đứt đôi nay đã hợp lại thành một còn chiếc đuôi thì
nổ tung ngay trên không trung.
Con Sư tử dù đã hồi sinh nhưng nó vẫn rất chật vật do kiếm khí của người đàn
ông kia không chỉ chém nó mà còn lưu lại kiếm khí trên thân nó.
Hai chiếc đuôi đằng sau nó thì nay chỉ còn một. con Sư tử rống lên một tiếng
long trời lở đất rồi bỗng một lới nói tờ trong miệng nó phát ra:
" Tên này thật khó chịu, chiêu kiếm kia dã chém chết ta mọt mạng rồi mà còn
lưu lại kiến khí trên thân ta. Cũng may mà Sư Gia ta còn hai cái đuôi tương
ứng với hai cái mạng nếu không bây giờ chắc đang dạo chơi cùng tên con người
kia dưới Địa Ngục rồi."
( a, bỏ quên nhân vật chính mất rồi, quay lại thôi).
Chứng kiến từ đầu đến cuối, Đăng ngây người không phát hiện ra đôi chân đã
dừng lại từ bao giờ. Cũng may nhờ có tiếng rống của con Sư tử mới kéo Đăng ra
khỏi trạng thái đờ đẫn.
Đăng không ngờ rằng con Sư tử này thế mà có hai cái mạng và còn biết nói
chuyện nữa.
Đăng vừa mới bước lên một bước chân thì một tiếng Rắc vang lên. Như ý thức
được gì com Sư tử quay đầu lại và thấy mọt chiếc bóng đen. Nó lên tiếng hỏi:
"Ngươi là ai? Tại sao ta không phát hiện được ngươi khi ngươi tiến gần đên
đây?"
Trong câu hỏi có mang theo sát ý làm cho Đưng không tự chủ mà đánh cái run nhẹ
khắp người.
Cố gắng giữ cho giọng không run, Đăng đáp trả:
" Ta chính người sẽ kết liễu cái mang này của ngươi."
Sau đây là đôi lời của tác giả
Đây là lần đầu tiên mình viết truyện xuyên không có Hệ Thống phụ trợ nên nếu
có sai sót gì xin mọi người chỉ ra để mình hoàn thiện kỹ năng hơn nhé.
:))))))))
Cảm ơn các bạn vì đã đọc truyện của mình!!!!!!!!!!!!!