Khổ Tu.


Người đăng: anhhoang0123

Mua xong linh dược thì Long Thiên Hoàng cùng Tiêu Viêm đi về nhà.

Mới đi tới gần khu vực của dòng họ Tiêu thì lúc này một tên chó săn của gia
tộc Gia Liệt cản lại đường đi của Long Thiên Hoàng và Tiêu Viêm rồi ngước mặt
lên nhìn hai người rồi mắng: "mẹ các ngươi, thiếu gia ta ra lệnh không cho các
ngươi đi trừ khi các ngươi bỏ lại hết gia sản của mình thì mới được đi."

Nghe thấy vậy Tiêu Viêm nhăn mặt lại rồi hầm hừ chửi thề nói: "Fuck You, thiếu
gia của ngươi là tên chó cái nào chớ, dám cản đường bố đi là một sai lầm rồi."

Nói xong thì Tiêu Viêm liền vung ra một quyền.

Ầm.

Tên nô tài đó bị một đấm của Tiêu Viêm đấm văng ra một cái sạp làm cho cái sạp
đó bị đứt ra thành từng mảnh những món đồ trang sức trên sạp bị hư hại hết.

Chủ sạp thấy vậy la toán lên.

"A! Đồ của ta, đồ của ta, đồ của ta bị hư hết rồi. Nếu vậy thì ta làm sao mà
sống đây hu hu."

Vừa nói ông vừa khóc làm mọi người xung quanh thương cảm nhưng không ai nói gì
vì họ còn cuộc sống riêng của họ nữa mà đâu thể mà không không giúp ông ấy.

Long Thiên Hoàng thấy ông lão khóc như vậy thì cũng không nỡ dù sao mình làm
hư thì cũng phải bồi thường thôi chủ yếu là bồi thường sớm hay trễ.

Thôi như vậy thì mình bồi thường sớm cho người ta đỡ thương tâm a.

Nghĩ đến đây Long Thiên Hoàng liền từ trong balo hệ thống lấy ra hơn 1.000 kim
tệ rồi lại gần ông lão nói:

"Ông lão xin lỗi vì đã làm hư sạp của ngươi ta đây bồi thường cho ngươi a."

Long Thiên Hoàng vừa nói liền lấy 1.000 kim tệ rồi bỏ lên tay ông lão.

Ông lão cầm tiền mà rung rung ứa nước mắt.

Thấy vậy Long Thiên Hoàng liền nghi hoặc hỏi: "hả? Chưa đủ hả? Ta có thể đưa
tiền cho ông thêm, ông muốn lấy bao nhiêu hả?"

Phản ứng lại ngay lập tức, ông lão hốt hoảng nói: "không phải, không phải, vị
thiếu hiệp này hiểu lầm ta rồi a. Thật ra là ngươi tiền bồi thường nhiều quá
nên làm ta giật mình mà thôi chớ không có gì hết?"

"Há, thì ra là vậy, không có chuyện gì nữa thì ông hãy thu dọn đồ của mình rồi
về nhà đi còn Tiền mà ta đưa dư coi như tiền bồi thường tổn thất tinh thần
vậy." Nói xong thì Long Thiên Hoàng quay mặt ra nhìn Tiêu Viêm: "thôi chúng ta
về đi, đừng dây dưa với mấy tên này nữa tốn thời gian quá."

Tiêu Viêm gật đầu một cái rồi xoay người đi về Tiêu gia.

Lúc bọn hắn đang muốn định rời đi thì một thanh âm ngạo mạn làm cho Long Thiên
Hoàng và Tiêu Viêm xoay người lại nhìn.

"Hừ, các ngươi đánh người của ta rồi còn muốn đi đâu? Đưa tiền bồi thường đây
rồi muốn đi đâu thì đi."

Đây là thiếu gia của Gia Liệt gia tộc, Gia Liệt Áo.

Hắn năm này cũng đã 13, 14 tuổi nhưng tư chất lại là hàng bình thường nên mới
có lục đoạn đấu khí.

Long Thiên Hoàng thấy vậy liền lặp tức cười ha ha lên: "ha ha, ta có nghe lầm
không vậy? Đòi cướp của người ta chặn đường người ta đi, bị người ta đánh rồi
giờ đổi trắng thây đen để thừa ta đánh hắn còn kêu ta bồi thường thật là hết
sức nực cười hết sức vô lý."

Không do dự nữa Long Thiên Hoàng liền nhảy tới trước mặt Gia Liệt Áo vì là Đấu
Khí Thập Đoạn nên trong chớp mắt đã tới trước mặt Gia Liệt Áo rồi đấm ra một
quyền.

Gia Liệt Áo không phản ứng kịp, liền bị đấm một phát SML luôn.

Gia Liệt Áo bị đau quá khônh chịu nổi liền ngước mặt lên nhìn Long Thiên Hoàng
khóc: "hu hu..."

Một bên Tiêu Viêm nhìn thấy Gia Liệt Áo một bộ dạng như vậy liền cười: "ha ha,
ngươi nghĩ sao lơn hơn ta 3, 4 tuổi mà bị đánh đến phát khóc thật mắc cười
chết ta."

Nghe được lời sỉ nhục của Tiêu Viêm, Gia Liệt Áo không chịu được loại nhục này
liền nhìn mình 5 con chó săn rống: "các người còn chờ cái gì nữa không thấy ta
bị đánh như vậy a? Còn khônh mau qua đỡ ta dậy."

5 tên chó săn liền qua đỡ dậy Gia Liệt Áo.

Gia Liệt Áo bị đỡ đứng dậy nhưng miệng cọp gan thỏ nói: "các ngươi hãy chờ đó
ta sẽ nói cha ta giết hết lũ các ngươi."

Long Thiên Hoàng và Tiêu Viêm nghe vậy liền giả bộ rượt theo đánh.

Thấy Tiêu Viêm cùng Long Thiên Hoàng rượt theo Gia Liệt Áo liền huy động năm
tên chó săn khiên hắn chạy mất dép luôn.

Long Thiên Hoàng và Tiêu Viêm nhìn nhau rồi cười: "ha ha... hôm nay đúng là
vui mà."

"Đúng vậy ha ha."

"Thôi chúng ta cũng phải về nhà thôi!!!"

Nói xong hai người chạy nhanh về nhà.

Chạy về đến nhà liền mỗi người một ngã để đi.

Long Thiên Hoàn về đến phòng mình liền mở cửa ra rồi vào phòng bầy hết linh
dược ra thì lúc này hắn mới sực nhớ.

"Chết rồi, ta quên mua đan lô rồi."

Liền cất lại hết mọi thứ vào balo hệ thống rồi chạy một mạch tới Phường thị.

"Ông chủ ở đây có bán đan lô không? Có thì lấy giùm ta loại tốt nhất nha." Mới
tới Long Thiên Hoàng liền hô lên.

"Có, để ta đi lấy cái tốt nhất trong quán của ta cho khách quan." Nói xong ông
chủ liền lục đục chạy vào kho rồi lấy ra một cái lò đan cực kỳ tinh sảo. Thân
lô khắc hình Rồng bây phượng muốn cực kỳ bắt mắt sống động y như thiệt.

Long Thiên Hoàng mới nhìn vào liền thích.

Trong lòng hắn bây giờ thầm nhủ cho dù cái lò đan này chất lượng kém ta cũng
phải mua cho bằng được vì thật sự nó quá đẹp.

"Lò đan này bao nhiêu vậy ông chủ?" Long Thiên Hoàng cũng không có đắm chèm
trong vẻ đẹp đó nữa liền hỏi.

Ông chủ nghe vậy sắc mặt mừng rỡ lật đật nói: "ha ha, cái lò đan này 20.000
kim tệ thôi."

Long Thiên Hoàng liền từ trong balo hệ thống lấy ra 20.000 kim tệ rồi đưa cho
ông chủ.

Lấy lò đan bỏ vào trong balo hệ thống hắn liền một mạch chạy về nhà.

Về đến nhà Long Thiên Hoàng liền bầy ra lò đan rồi còn các dược liệu, ma hạch
nữa.

Hắn muốn luyện một loại đan mà theo trí nhớ của dược lão đó là Đấu Giả đan.

Nhưng hắn không muốn luyện chế Đấu Giả Đan bình thường.

Thật ra Đấu Giả đan hoặc những loại đan tăng tiến tu vi khác cũng có ba loại.

Đó là Tam Vân, Lục Vân và cuối cùng là Cửu Vân.

Mà bây giờ hắn cảm nhận hắn luyện chế Lục Vân Đấu Giả đan là thích hợp nhất
vì.

Tam Vân Đấu Giả đan thì cũng dễ luyện nhưng sài một lần xong là hết.

Với lại đấu giả đan chỉ khi thăng lên Đấu giả mới sử dụng được.

Còn Cửu Vân Đấu giả đan thì khó luyện cực kỳ, xác xuất thành cồng phải tính từ
5% trở xuống.

Nên hắn quyết định luyện chế Lục Vân Đấu giả đan xác xuất luyện chế Lục Vân
Đấu Giả đan là 35%.

Long Thiên Hoàng đem bầy ra linh dược và ma hạch liền đem tất cả đổ hết vào lò
đan rồi khởi Cốt Linh Lãnh Hoả ra.

Trong chớp mắt linh dược và ma hạch bị nóng chảy rồi hoà quyện lại với nhau
còn nhưng tạp chất của ma hạch và linh dược thì bị bốc khói bay đi.

Qua một phút trong chớp mắt ngưng tu đan dược thì một con ruồi bây vo ve trước
mắt tạo ra tiếng động khó chịu làm cho Long Thiên Hoàng phân tâm.

Ầm.

Đan lò lập tức bị nổ nhưng không sao còn đan dược liền bị cháy khét lẹt.

Long Thiên Hoàng tức giận giết đi con ruồi rồi sau đó lại lập tức đi luyện
đan.

Lần thứ hai tiếp tục hắn nổ đan lô nhưng không phải do con ruồi mà là do hắn.

Lần thứ ba tiếp tục nổ đan lô.

Rồi lại lần thứ bốn.

Lần thứ năm.

. ..

Đến mãi lần thứ 23 hắn mới luyện thành công được ba khoả Lục Vân Đấu Giả đan,
hắn đem Lục Vân Đấu Giả đan rồi cùng những đồ vật thu dọn sạch sẽ liền đi tu
luyện.

Hắn quyết định là Tu luyện lên Đấu giả tam trọng thiên thì mới sử dụng Lục Vân
Đấu Giả đan.

Rồi ngày lại qua ngày, thời gian như chớp mắt trôi qua.

1 tháng sau Ô Thản thành.

Lúc này sắc trời âm u tuyết rơi đầy đất phut đầy trên ngói nhà.

Một tháng nay Long Thiên Hoàng liền một lòng khổ tu mong sơm ngày đạt được Đấu
Giả Tam trọng thiên.

Ngoài sân Tiêu gia lúc này Long Thiên Hoàng thu công lại đứng dậy liền mừng rỡ
nói.

"Ha ha, rốt cục thì cũng đột phá Đấu giả tam trọng thiên, cũng là thời điểm sử
dụng Lục Vân Đấu Giả đan rồi."

Nói xong Long Thiên Hoàng liền từ trong balo hệ thống lấy ra 1 viên Lục Vân
Đấu Giả đan rồi liền bỏ vào miệng nuốt xuống.

Mới vừa nuốt xuống Lục Vân Đấu Giả đan liền trong người Long Thiên Hoàng tràn
ra một nguồn không lô đấu khí tinh thuần.

Rồi Long Thiên Hoàng cảm nhân được cơ thể như phình ra như muốn nổ tung nên
liền vận chuyển Phần Quyết.

Trong phút chóc linh lực của Long Thiên Hoàng cứ nhảy lên ào ào.

Đấu Giả Tứ trọng thiên.

Đấu Giả Ngũ trọng thiên.

. ..

Mãi đến Đấu Giả Cửu trọng thiên đỉnh phong thì mới dừng.

Hắn múc đích đây đã đạt được rồi.

Hắn tiếp tục mục tiêu tiếp theo, mục tiêu theo của hắn là chính là Thanh Liên
Địa Tâm Hỏa.

P/s: cầu like fb và vote 10 cho truyện để ủng hộ mình.


Hệ Thống BUG Siêu Cấp - Chương #51