Diệt Tam Âm Tông (2)


Người đăng: anhhoang0123

Triệu Vĩ nhìn thấy con khôi lỗi lập tức giật mình hỏi: "Đại ca con khôi lỗi
này làm sao ngươi có? Không phải nghệ nhan làm khôi lỗi đã tuyệt tích hơn 1000
năm trước rồi hay sao?"

"Ha-Ha, vô tình đạt được cơ duyên thôi." Long Thiên Hoàng cố ý nói lách che
dấu đi hệ thống nhưng trong đó vẫn ẩn đi một đại ý.

"Ah!!! Thì ra đại ca đạt được cơ duyên. Hèn gì đại ca cứ thần thần bí bí a!"
Triệu Vĩ được giải khai những gì trong lòng. Hắn rất muốn biết đại ca tại sao
sao có nhiều đồ vật thần kỳ như vậy nhưng không dâm hỏi, trong tu giới đi hỏi
người những cái này là điều tối kỵ.

"Thôi chúng ta đi vào trong thôi nào." Long Thiên Hoàng nhìn Triệu Vĩ gật đầu
bảo.

"Vâng, đại ca."

Trong lòng Long Thiên Hoàng bây giờ đang ngẫm nghĩ thương tiếc cho Tam Âm
Tông: "Haizzz đáng lẽ nếu các ngươi không dính dáng tới vụ ông nội ta chết thì
các ngươi làm tội ác tầy trời thế nào thì ta cũng không quan tâm nhưng đã liên
quan đến vụ ông nội ta chết đu là ai đi đến chan trời góc bể nào ta cũng phải
tìm ra cho bằng được tru diệt cửu tộc chó gà không tha!"

"Ầm."

Lúc này Long Thiên Hoàng từ trong không gian balo lấy ra thêm 2 con khôi lỗi
nữa 1 con là nguyên anh và 1 con là kim đan đặt xuống đất.

Bọn chúng tuy khác nhau kích thước nhưng đều có hình dạng giống nhau. Bọn
chúng đều có chung 3 đặc điểm: 1 là hình dáng giống nhau đều có hình dáng
giống người, 2 đều dùng nguồn năng lượng từ các yêu hạch, 3 đều có khả năng
linh hoạt thực chiến có thể vượt cấp khiêu chiến.

Long Thiên Hoàng nhìn thấy từng con khôi lỗi xuất hiện trước mặt mình, trong
nội tâm vui vẻ, rốt cuộc có thể thử nghiệm chiêu này thoải mái rồi.

“Đi đi, giết hết tất cả những người trong Tông Môn cho ta, già trẻ gái trai
giết sạch, chó gà đ** tha! ” Long Thiên Hoàng sao bảo chúng vào 3 con khôi lỗi
khổng lồ.

Giống y trang như nghe hiểu lời Long Thiên Hoàng, 3 con khôi cùng lúc phân tán
ra bốn phương sáu hướng tấn công.

"Đi thôi mập mạp chúng ta đi vào thôi." Long Thiên Hoàng nhìn Triệu Vĩ rồi
bảo.

"Ukm, đại ca." Triệu Vĩ gật đầu rồi chạy theo Long Thiên Hoàng.

...

Lúc này ở bên một lâu đài trong Tam Âm Tông… trong phòng khách đều tụ tập tất
cả Lực lượng của Tam Âm Tông, có 5 người đang ngồi, ba vị lão giả, là ba vị
lão tổ hiện tại còn sống của Âu Dương gia một người nam tử trung niên tên là
Âu Dương Phục là tông chủ hiện tại của Tam Âm Tông, cuối cùng còn một vị còn
lại là một mỹ phụ khuôn mặt tinh xảo, ngực to mà trắng như tuyết, cái mông
nóng nảy nhô ra, thả mái tóc đen dài sau lưng không bị trói buột, vị mỹ phụ
này chính là mẹ của Âu Dương Thiên, tên là Khuyết Hiên Ngọc.

Mà vị mỹ phụ Khuyết Hiên Ngọc thì hiện không mặc quần áo, nàng hoàn toàn lõa
thể, phía dưới mảnh thần bí rừng rậm như ẩn, như hiện ra ,hai chân quỳ gói
dưới đất, miệng đang ngậm cái k mà đàn ông nào cũng có. Người trung niên nhắm
mắt ngồi trên ghế, hưởng thụ Khuyết Hiên ngọc thổi sáo to re tút tít cho mình.

"Hôm nay là ngay mà thằng thiên đi Thiên Ma Môn khảo hạch đúng không con?"

"Vâng, thưa cha hôm nay đúng là ngày mà thằng Thiên đi Thiên Ma Môn khảo hạch
chắc chắn nó sẽ được nhận làm hạch tâm đệ tử bởi linh căn của nó là Băng, Lôi
1.000.000 triệu người chỉ có một." Âu Dương Phục vừa mặt mày sáng lạn tự hào
về đứa con trai này. Ngày mà Âu Dương Thiên ở trong lâu đài hắn đã khảo nghiệm
linh căn của con hắn nên hắn rất tự tin đối với đứa con trai bảo bối này.

"Vậy thì tốt lắm Ha-Ha, Tam Âm Tông chúng ta muốn quật khởi không muốn trốn
chui trốn nhủi ở đây nữa." Lão già kia cười ha hả lên nói.

Lão già nghe vậy, hắn cũng là tự hào đứa cháu trong Tam Âm Tông, gia tộc bọn
hắn đợi hơn 100 năm rồi mới xuất hiện loại thiên phú như vậy, hắn hài lòng
nói: “Ừ, vậy vài ngày nửa tổ chức tiệc mừng mới được!”

“Kẹt” Âu Dương Phụ đang bàn chuyện với cha, bất ngờ cửa phòng mở ra, nhìn thấy
chạy vào là một vị trung niên nam tử, đột nhiên bị một tên người hầu làm ngắt
giữa chừng, còn có nhìn thấy vợ hắn trần chuồng, hắn cảm thấy trong nội tâm vô
cùng ghen tức, như là bị người cắm sừng đồng dạng, sắc mặt hắn tức giận, trong
mắt hiện lên sát cơ nồng nặc, hừ lạnh một tiếng nói: “Chết!”

Sau đó, hắn tay tụ một đoàn năng lượng nhỏ màu trắng trên tay, sau đó bắn về
phía tên trung niên.

“Phốc Phốc” Tên trung niên bị Âu Dương Phục bắn trúng, ho ra máu hai cái, cả
người mềm nhũn ngã xuống đất.

“Nhi tử, ngươi đừng kích động, nghe xem hắn nói gì?” Lão già kia thấy cảnh
vậy, hơi nhíu mày nói.

“Vâng cha!” Âu Dương Phục nghe vậy cũng là nhịn xuống loại cảm xúc giết người,
sau đó hắn quay lại nói với người trung niên: “Có chuyện gì quan trọng thì
nói. Nếu không…ngươi có thể đi chết!.”

Nghe vậy người trung niên cắn răng nhẫn nhịn chịu đau, đầu đầy mồ hôi, la lớn
nói ra: ” Nguy rồi gia chủ, Tam Âm Tông có kẻ địch tấn công!” Truyện được đăng
tại T r u y e n C v . c o m

“Kẻ địch tấn công?” nghe người trung niên nói, tất cả mọi người trong phòng
đều dại ra, kể cả vị mỹ phụ đang thổi sáo kia cũng là ngừng lại, ngẩn đầu lên,
quay đầu nhìn vị trung niên kia, trong ánh mắt toát ra nghi ngờ.

100 năm nay, Tam Âm Tông chưa bao giờ có kẻ địch tấn công, mà hôm nay lại toát
ra kẻ địch tấn công vào thẳng hang ổ của Tam Âm Tông, chuyện này vô cùng khó
tin. Sở dĩ 100 năm không ai tấn công vì ở nơi khỉ ho cò gáy thế này lam sao
bọn hắn biết mà tấn công.

Hiện tại nghe được kẻ địch đột kích cũng là đều nghi ngờ, Âu Dương Phục tức
giận đứng dậy sát cơ hiện, hùng hổ nói: “ Kẻ nào ăn mật gấu dám tấn công Tam
Âm Tông, ta muốn diệt cửu tộc bọn hắn!”

Mà ba vị lão già khác cũng là trên mặt hiện lên tức giận không kém, không nghĩ
lại có kẻ to gan lớn mật dám tấn công Tam Âm Tông a.

“Ầm ầm ầm” bức tường đổ sập xuống, sau đó chỉ thấy vị trung niên đang nằm trên
mặt đất, đột nhiên bị một cái nấm đấm đấm tới, không kịp né tránh liền cả thân
thể hắn bị bàn nấm đấm đập xuống, nát bấy thành bánh thịt.

Xuất hiện trong tầm mắt là một con Khôi Lỗi khổng lồ.

Ba vị lão giả thấy vậy sắc mặt đột biến, theo bản năng hoảng sợ kêu lên: “Khôi
Lỗi!”

"Không phải nói khôi lỗi đã tuyệt tích hơn 1000 năm trước sao giờ ở đây lại có
một con khôi lỗi như thế này." Trong ba vị Lão giả một vị không chịu được tò
mò nghi hoặc nói ra trong lời nói còn mang cả tư vị sợ hãi.

Âu Dương Phục có chút nghi ngờ hỏi: "sư phụ Khôi Lỗi là cái gì vậy?"

"Khôi Lỗi là một con không có sư sống làm bằng hợp kim titan rất cứng. Được
làm từ những nghệ nhận khôi lỗi nhưng 1000 năm trước tại Âu lạc đế quốc khôi
lỗi sư đã tuyệt tích sao giờ ở đây lại lồi ra 1 con vậy?"

"Hay là chúng ta bắt nó đi." Âu Dương phục có chút tham lam nói.

"Thu phục cái đầu ngươi đó! Ngươi biết những con khôi lỗi này vận dụng bằng
yêu hạch nén rất tốn yêu hạch là một với con khôi lỗi này cũng rất mạnh và nó
chắc chắn đã được điều khiển bởi một ngươi nào đó." Lão giả có chút tức giận
nói.

Âu Dương Phục chưa kịp hỏi tiếp thì.

Con khôi lỗi chạy như điên về phía bọn người Âu Dương Phục, cái nấm đấm thô
ráp của nó đấm về phía trước.

Trong phút chốc, đã chạy tới trước người Âu Dương Phục, chỉ còn vài cách mét
là đụng vào.

Lập tức ba vị lão giả cũng là động, ba người Nhập Khấu Nhất trọng cùng nhau ra
tay, đánh về phía thân thể của con khôi lỗi.

“Leng keng, Leng keng!” như tiếng kim loại vang lên, lớp ngoài da tê giác bị
bốn bị Nhập Khấu cấp đánh trúng không một chút thương tổn, có thể thấy được
lớp da con tê giác vô cừng cứng rắn khó mà bị phá vỡ.

Rốt cuộc, con tê giác đã ủi tới trước người Âu Dương Phục, Âu Dương Phục thấy
ba vị lão tổ cùng lúc đánh vào thân thể con khôi lỗi, vậy mà không si nhê gì,
lập tức vẻ mặt hoảng sợ, hắn biết na vị lão tổ mạnh đến thế nào, vậy mà cùng
lúc đánh vào con khôi lỗi không gây chút vết thương, thậm chí vết thương nhỏ.

Nếu mà hắn bị con khôi lỗi này cái nấm đấm đấm trúng, dù không chết cũng muốn
ném nửa cái mạng, lập tức hắn muốn co chân cẳng chạy trốn.

Lúc này đột nhiên…


Hệ Thống BUG Siêu Cấp - Chương #26