10. Mưa!!!


Trời về chiều
Ánh dương ảm đạm , thiên không vần vũ
- Hình như sắp mưa a

Nguyên ngồi ngây ngốc ngoài cửa động nhìn lên trời cao , gió lạnh phảng phất
thi thoảng đập vào mặt rét buốt. Tiểu hỏa thì co ro chui rúc vào đôi tay hắn

Mưa!
Từng giọt , từng giọt nhẹ nhàng rơi xuống
Bên ngoài sâm lâm chim non đã kéo nhau về tổ, ấu thú thì lúc nhúc tìm hơi ấm
từ cha mẹ
Hắn ngồi đó nhìn mưa , đôi mắt hiện lên một vòng lệ ướt
Gió lớn lay lá rụng , lôi quang gào thét trên chính tầng trời
Mưa ngày càng nặng hạt


  • Giờ này hài tử ra ngoài chơi gặp mưa củng chạy về nhà , chạy về bên cha mẹ
    , còn ta vô thân tứ cố chĩ biết nhìn mưa mà khóc
    Càng nghĩ nước mắt hắn càng chảy dài

( Trời củng đang mưa, ta cũng nhớ người yêu, nhớ mẹ quá .Muốn nghe bài "dấu
mưa" của Trung quân)

Hài tử xa cha mẹ đả là điều phi thường khó khăn , Lý Nguyên hắn vừa sinh ra đã
không biết mặt phụ mẫu , trẻ thơ sợ nhất là thiếu vắng tình thương


  • Cha! Mẹ! Nếu các người còn sống, còn tại thế gian thì chắc chắn một ngày ta
    sẽ tìm được , dù là bao xa dù khó khăn gian khổ đến thế nào. Thân ta bước đến
    bước đường ngày hôm nay cũng vì muốn thấy hai người , ta sẽ trưỡng thành, sẽ
    mạnh mẽ để bảo hộ cho cha mẹ suốt đời
    Càng nói hắn càng khóc to , tiếng khóc cùng nước mắt hòa theo mưa đắng chát

Nguyên mở miệng...Khẩu xuất thành thơ

Túc nhiếp thiên trùng thượng.
Thân cư đệ nhất tằng.
Hồi đầu thiên hạ phàm.
Hoảng nhược Vũ môn đăng.

Ngẫu nhân thừa hứng đáo nham tiền.
Ổn bộ vân cù thướng thản nhiên.
Điểu ngữ hoán nghênh tùng hạ khách.
Hoa dung tĩnh đối động trung tiên.
Túc siêu trần thế tam thiên giới.
Thủ trích tinh thần chỉ xích thiên.
Thi tảo thạch đài miêu thử cảnh.
Thi thành bút dĩ động sơn.
( Dịch)

Cất gót nghìn trùng tới
Nơi đây đệ nhất tầng
Ngoảnh đầu trông xuống thấp
Ô! vượt Vũ môn chăng

Bỗng đâu nảy hứng tới rừng thiền
Nhẹ bước đường mây bước thản nhiên
Chim dưới bóng thông chào đón khách
Hoa trong hang núi lặng nhìn tiên
Hái sao một với trời vin tới
Gạt bụi ba nghìn cõi sấn lên
Vách đá phủi rêu đề cảnh đẹp
Thơ thành bút khuấy động sơn xuyên
.....

Tạm thời quên đi con đường tu chân, quên hết mệt nhọc ,đắng cay cực khỗ cõi
hồng trần
Tâm trí hắn bình yên đến lạ , một tiểu tử ngồi nhìn mưa chiêm nghiệm sự đời
Bóng lưng nhỏ bé mà cô độc, đây có lẽ là lần đầu tiên hắn thấy buồn đến vậy

Cũng là điều tất yếu , thử hỏi thế gian này có ai xa nhà , xa phụ mẫu, ngồi
nhìn mưa chiều mà lòng không man mác

Mưa!
Mưa là thứ gì đó tự nhiên nhất , bình thường nhất nhưng cũng có quy luật nhất
Vũ - Phong- Khỡi - Thũy
Tuần hoàn liên tục và vô hạn
Gió kéo mây, mây sinh mưa , mưa thành nước là một quy luật bất biến


  • Đó có phải chăng cũng là Đạo?
    Phút chốc đó thần hồn hắn bỗng nhiên nhói đau , chĩ là một chút , mười mấy hơi
    thở sau vốn trở lại bình thường hắn còn cãm thấy thư thái , trong đôi mắt ngây
    thơ kia là một tia Minh Ngộ

Nguyên đang ngộ đạo

Thiên tài hay thiên kiêu đều ngộ đạo như vậy , ngộ ra chân lý từ những điều
chân chất nhất , bình thường nhất
Đạo trời có 3000

Tu tiên chi đạo chĩ là một đạo trong ba ngàn đại đạo , cụ thể hơn là một hạt
muối trong biễn khơi

Kẻ muốn trường sinh thì tu Tiên Đạo

Người mang lòng nhân muốn bốc thuốc cứu đời thì theo Dược Đạo

Kẻ ác hiễm , hoặc người bị Thiên Điều xui khiến lại vào Ma Đạo

Phàm nhân vô năng chọn Luân Hồi Chi Đạo vạn kiếp bất phục

Sinh linh nhỏ bé đến yêu thú cường đại nằm trong Súc sanh- Ngạ Quỷ Đạo

Tất cả vạn sự trên đời đều chung quy một chữ
" Đạo"
Đạo là gì?
Câu hỏi mà cả trăm vạn năm nay biết bao người từng hỏi , từ cổ chí kim Đại
năng muốn chứng đạo trước hết phải ngộ đạo

Mà lúc này Lý Nguyên đang minh ngộ, nhìn mưa ngộ đạo , dù chĩ là một chút dù
chĩ là mơ hồ nhưng rõ ràng những thứ hôm nay hắn nhìn ra là tiên đề vô cùng
vững chắc trên con đường rất dài phía trước


  • Gió thổi mây bay gió mất đi
    Mây thành mưa rớt xuống mây tiêu tán
    Mưa xuống đại địa thành nước khơi
    Mây, mưa , gió, nước , sinh ra, mất đi

Nguyên ngồi đó miệng không ngừng lẫm bẩm
Đạo mà hắn chạm tay vào lúc này là một loại đạo vô cùng cao siêu...
Sinh Tử Đạo

Phút chốc sau mưa tạnh mây tan , bầu trời sau mưa vô cùng quang đãng , một vệt
cầu vồng kéo dài nối liền hai phía chân trời

Lúc này mặt trời cũng vừa xuống núi
Toàn bộ sâm lâm cùng thiên không dần dần chìm vào bóng đêm tịch mịch

Nguyên cất bước trở vào sơn động
Lại bắt đầu tu luyện
Từ sau khi đột phá viên mãn Luyện Khí , có một điều hắn thấy vô cùng khó hiễu.
Linh khí trong đan điền đang dần dần thuế biến, không phải là những sợi tơ đen
Huyền khí nửa mà thay vào đó là một chút ít linh khí màu xanh , tuy ít ỏi
nhưng Linh khí kỳ lạ kia trong đan điền không có vẻ gì chịu thua kém Huyền khí

Là Thái Thanh chi khí
Vì tu luyện công pháp khác người nên linh khí của Nguyên củng khác người


  • Thái thanh đại pháp này quả không tầm thường a
    Thái thanh chi khí kia có lẽ tinh thuần và cường đại hơn linh khí bình thường
    rất nhiều

Nguyên nhập tâm tu luyện , trong đan điền Linh khí cũng dần dần thuế biến..

Lại qua nửa tháng..

Nguyên tỉnh lại từ trong tu luyện , đi đến bên Lôi trì, nhìn Thái cổ lôi long
kia miệng lẫm bẩm nói điều gì đó


  • Cũng sắp đến ngày toàn bộ tông môn trên Triệu quốc chiêu thu môn đồ rồi a..
    Có lẽ đã đến lúc ta cũng nên đi khỏi đây rồi !!

Thở dài, Nguyên bước đến bên bệ đá mà sư tôn vẫn ngồi
Cúi đầu ba lạy


  • Sư tôn, đồ nhi đi lần này không biết bao lâu mới có thể quay lại
    Nhưng người yên tâm, chờ đến khi con cường đại, đồ nhi sẽ đưa người về Đại lục
    Tiên Cương về cố hương của người

Ta sẽ cố gắng không phụ lòng người


  • Sư tôn!! Ta đi

Tiểu hỏa hình như nghe và hiểu những gì hắn nói củng làm ra bộ cúi đầu trầm
mặc rồi nhãy phốc lên vai Lý Nguyên kéo kéo vạt áo

Hắn xoay người bước đi, bước ra khỏi động phủ, nhìn một mãnh sâm lâm bên ngoài
mà đáy lòng nặng trĩu

Nguyên bất giác quay đầu , một giọt nước mắt trong veo rơi xuống

BkavVN

Chiều nay mưa , ta thật sự nhớ nhà, nhớ mẹ, nên viết chương này
Chủ yếu củng đễ kìm hãm mạch truyện lại , có lẽ nhịp truyện hơi nhanh
Có đạo hữu hỏi tại sao main lại lượm hàng nhiều như vậy trong khi Vương Lâm
lại tu luyện rất khó khăn ,?
Nói luôn là vì ta viết chơi, viết cho vui, không phãi như Nhĩ Căn ông là văn
nhân rồi , ăn nằm trên giấy bút, Lão nhĩ có thời gian đễ viết vài ngàn chương
truyện, còn mình thì không, thật sự công việc ngập mặt, rất bận
Vã lại muốn buff nhanh nhanh để main nó sớm ngày đoàn tụ thần tượng ( Vương
Lâm)
Những chương sau sẽ cố viết hay hơn nửa.. ta nói lan man củng chĩ đễ câu chữ
thôi hihi, vì lỡ hứa rồi, mỗi ngày trên hai chương, mỗi chương trên 2k chữ

Chúc các đạo hữu đọc truyện vui vẽ, buổi tối ấm áp, an lành...nếu thấy hay thì
đừng ngại vote và cmt góp ý cho mình, còn ai không thích có thể lẳng lặng cho
qua
Không yêu xin đừng nói lời đau khỗ
Chân thành cám ơn!!


Hậu Tiên Nghịch - Chương #10