8


Người đăng: yen27121997@

Sáng sớm hôm sau, tên đó đã đi từ lúc nào. Bản công chúa giật mình tỉnh lại.
Chạy vội vào phòng ngủ Ngọc nhi. Nhưng không thấy ai cả.

"Tên đó chẳng lẽ lừa ta... Ngọc nhi! ngươi nhất định không được xảy ra
chuyện!"

Ta vội ra sân. Phát hiện trên mặt đất có một đống vải màu xanh nhạt. Vừa nhìn
đã biết là Ngọc nhi!

"Ô... ô Ngọc nhi đáng thương của ta! Tên vô lương tâm kia lại để ngươi ngất ở
ngoài sân lạnh lẽo này. May mà thể chất ngươi không tệ. Nếu là cô nương khác,
chắc chắn sẽ bị cảm lạnh rồi."

Mi tâm hơi nhíu lại. Ngọc nhi chậm rãi mở mắt.

"Công chúa, đêm qua người không sao chứ... "

" Ha ha, không sao, không sao! Bản công chúa không có tài cũng chẳng có sắc.
Có thể xảy ra chuyện gì chứ? "

Ngọc nhi lại cười mà không đáp.

.........

Tiếp theo, ta kể chuyện tối qua cho Ngọc nhi nghe.

'Nếu... theo người nói. Đêm nay chúng ta nhất định phải đánh ngất tên kia...
Sao đó cải trang thành hắn trốn ra ngoài?"

"Ân! Hiện tại chỉ còn cách đó. Đến biên giới của Nghiệm quốc, xem như chúng ta
tạm an toàn."

Ban đầu ta không trốn, vì không nghĩ hoàng huynh còn nhớ đến ta. Nhưng hiện
tại... Tuy chưa chắc chắn, nhưng ta vẫn muốn cược một lần.

"Công chúa, lúc tên đó đến. Người chỉ cần huýt sáo vài cái. Ta sẽ tiện thời
đánh ngất hắn.

"Ừm! Ngọc nhi, chỉ có thể dựa vào ngươi!"

Thấy thần sắc Ngọc nhi hơi căn thẳng. Ta vội quàng vai cô ấy.

''Không nhắc đến chuyện đó nữa! Trưa nay đi câu cá với ta. Tối nay ta làm cá
ngũ vị cho ngươi nếm thử."

Nói đến câu cá. Không hề khó một chút nào. Cá trong ao rất nhiều, chỉ cần thả
mồi là sẽ có cá mắc câu ngay lập tức.

Tuy hoàng cung luôn cung cấp mỗi ngày ba cân thịt. Nhưng ăn một món mãi rất
ngán. Lại hay bị táo bón nữa... Các ngươi cứ nhìn Nhã phi sẽ biết. Nàng ta
không biết nấu ăn. Lại lười trồng rau cải. Kết quả... Chỉ có thể luộc thịt.
Lâu ngày, Nhã phi đi lại cũng khó khăn.

Nơi ta sống quả thật rất tốt. Phía trước có một khoảng sân. Phía sau có một
khoảng đất trống.

Nền gạch trước sân được đào lên trồng vài loại rau củ quả. Phía sau đào một
cái ao nhỏ. Nuôi rất nhiều loại cá. Ven ao trồng cây ăn quả. Ba năm đã có kha
khá trái cây có thể ăn.

Xung quanh đây được bao phủ bởi rừng trúc. Nếu không phải có mảng tường phía
sau ao. Ta đã nghĩ rằng mình đang sống trên núi.

Cuộc sống ở đây cũng không tệ. Không tranh không đấu. Thân phận ta có hơi đặc
biệt. Nên cũng chẳng ai làm khó.

Nếu không phải không được tự do. Ta thật sự muốn sống ở đây đến cuối đời.

Nhưng hiện tại xử lý tên kia mới là điều quan trọng nhất.

.....................

Đêm nay, hắn quả nhiên đúng hẹn. Lại mò tới.

Ta huýt sáo hai tiếng. Tùy tiện hỏi vài câu, muốn hắn giảm phòng bị.

"Không biết vị đại hiệp đây tên gì a?"

"Ta không phải đại hiệp! "

"Ta kêu khách sáo thôi! Ngươi đừng nghĩ mình là đại hiệp thật.."

Kêu ngươi là đại hiệp, thật sỉ nhục những người làm đại hiệp chân chính!

Có đại hiệp nào... lẻn vào lãnh cung hoàng đế không?

Có đại hiệp nào chỉ nói với nhau vài câu. Đã đòi động tay động chân với cô
nương nhà lành không?

"Ta tên.... "

Rất lâu sau đó

Tên này... suy nghĩ tên của mình cũng lâu như vậy à???

"Ta họ Mục. "

Ồ... Thì ra hắn bị mất trí... chỉ nhớ rõ họ của mình.

"Mục đại ca... hẳn là làm quan trong triều ?"

"....."

"Ta là tướng quân "

"Là tướng quân a, nghe nói ngài chưa có chính thê, vậy tiểu thiếp thì sao? Bao
nhiêu người? "

"Nhiều lắm... Nhớ không nổi."

Ngựa đực! Ta không thể thoát khỏi đây. Khẳng định sẽ tự tử..

Chết tiệt! Ngọc nhi sao lại lâu như vậy... không thấy có động tĩnh.

Ta nhận thấy hơi thở của hắn ngày càng gần.

Hình như là nằm lên giường của ta rồi...

Tên này cũng rất thích nghi nhỉ.

Ta lại huýt sáo một tiếng nữa. Nhưng lúc này vẫn chẳng thấy bóng dáng Ngọc nhi
đâu.

Hắn hơi lăn vào trong, dùng giọng lười biếng nói với ta.

"Ta quên nói với ngươi. Tỳ nữ của ngươi sớm bị đánh ngất rồi. Có huýt đến sáng
cũng không ai vào đâu. "

Thì ra.. hắn đã sớm có chuẩn bị.

Không được! Ngày nào cũng bị đánh ngất là một chuyện rất bi thảm! Có khi lại
ảnh hưởng đến tâm lý đấy!

"Mục đại ca, mục tướng quân! Ngươi nói xem... Ngọc nhi yếu ớt như vậy. Có thể
làm gì ngươi cơ chứ. Lại nói dù sao Ngọc nhi cũng là nữ nhi a... Đánh ngất cô
ấy... Ngươi quá không thương hương tiếc ngọc rồi."

"Là thuộc hạ của ta đánh. "

Cmn! Còn không phải do ngươi bảo hắn đánh sao?

"Dù sao ngươi cũng phải đến đây một tháng kia mà. Ngày nào cũng đánh ngất Ngọc
nhi... không phải biện pháp hay. Tỳ nữ của ta nếu như có việc gì... Làm sao ta
thiết sống nữa đây."

Trong phòng lạnh đi vài phần. Cổ ta bị siết lại. Giọng giễu cợt vang lên.

"Đừng lấy cái mạng ngươi ra uy hiếp ta. Nói! Ngũ công chúa thật sự đang ở
đâu."

Hắn vừa nói vừa hơi dùng sức lên cổ ta.

"Khụ. . .khụ cái gì mà công chúa thật sự chứ! Ta chính là công chúa hàng thật
giá thật đây. Là ai loan tin đồn vô nhân đạo như vậy hả???"

"Một công chúa... Sẽ cư xử như ngươi sao. Tác phong không đoan chính... Hành
vi thô bỉ."

Cái gì mà tác phong không đoan chính!!!

Cái gì là hành vi thô bỉ?

"...."

"Cmn! Ta nhịn ngươi đủ rồi! Bản công chúa là do mẫu hậu sinh ra. Nhưng ngươi
từng biết ta lớn lên như thế nào sao? Ngươi từng biết ta đã trải qua những gì
sao? Chỉ vì hai từ công chúa! Ngươi nhận định ai cũng như nhau sao? "

Hắn hơi buông lõng tay một chút. Rồi nhanh chóng siết lại.

"Ngươi có thể kể."

'Kể cái gì? "

"Kể lý do ngươi khác người."

'Ngươi! .... Ngươi!.... "

'Đây là cơ hội cuối cùng."

Tay hắn lại thêm lực.

"Được rồi... trước đó ngươi... thả ta ra đã. Như vầy... rất khó nói chuyện..."

"Khụ.. khụ... Chuyện này kể ra rất dài... "

"Ta không bận. Ngươi có thể từ từ kể. Hôm nay không xong thì ngày mai lại kể."

"Haiz...! Chuyện bắt đầu từ..."

".... v... v"

....

"Sau đó ta phải đi ăn mày... "

"Ngu ngốc! "

"Ngươi thôi đi! năm đó ta mới có bốn tuổi... Có thể làm được gì a. Ngươi năm
bốn tuổi đang làm gì? Ngươi nói xem? Ngươi nói xem??? "

"Lão đại ngươi nói.... Cũng thật gian xảo. Còn ngươi, bị người khác bán còn
giúp người ta đếm tiền."

"Ngươi không được nói lão đại ta như vậy! ''

"Nhớ năm đó... bọn ta chỉ là tiểu hài tử. Xin ăn không được bao nhiêu. Còn bị
cướp, bị đánh. Là lão đại đã che chở cho ta. Là tỷ ấy đòi tiền lại giúp ta.
Ngươi không tưởng tượng được, năm năm ấy bọn ta phải trải qua bao nhiêu
chuyện.... Đôi lúc, bạc còn lại chỉ đủ mua nửa chiếc bánh bao. Là lão đại
nhường nửa chiếc bánh đó cho ta. Đêm đông, tuyết rơi trắng xoá. Là tỷ ấy che
chở cho ta. Là tỷ ấy bảo mình không lạnh. Nhưng sáng hôm sau suýt nữa thì cóng
chết...

"Trên đời này ta hối hận rất nhiều thứ. Nhưng chưa bao giờ hối hận khi gặp tỷ
ấy."

.....

"Vậy... Chuyện ngươi hối hận nhất là gì?"

Tên này trở nên nhiều chuyện từ khi nào vậy!

'Hối hận nhất? Còn không phải là gả đến đây sao! "

Không gả đến đây... ta sẽ không ở trong tình huống thế này....

....

"Ngủ đi! Ngày mai lại kể tiếp. Còn nữa, phải kể chi tiết hơn hôm nay! Ta nghi
ngờ độ chân thực trong câu chuyện của ngươi! "

"Nè... Nè! Sao có thể như vậy chứ. Ngươi không thể giao một bức hoạ tới cho
hoàng huynh ta. Để huynh ấy xác nhận ta là hàng thật sao? Nhưng vậy đỡ tốn
công sức biết bao nhiêu..."

"Ta thích như thế đấy! Ngươi có ý kiến gì sao. "

Đây là lần thứ 200 ta niệm câu " người dưới mái hiên... Dưới mái hiên a.... "

"Không có... Ha ha, mà Mục tướng quân này. Ngươi có hay xuất cung không. "

"Không có. Để làm gì? "

Chọt chọt bả vai hắn. Giọng nịn nọt.

"Ta muốn nhờ Mục đại nhân, mua giúp ta vài món ăn vặt ở kinh thành. Nghe nói
Nghiêm quốc có rất nhiều món ngon. "

"Nếu ngươi ngoan ngoãn... Ta sẽ suy xét."

Cmn! Ta nhờ ngươi mua giúp đấy.

Cũng không tốn bạc của ngươi. Còn làm ra vẻ ban ơn cho ta nữa.

Hừm... Lão nương thèm vào!

Còn nữa ta là cẩu ngươi nuôi?

Tại sao ta phải ngoan ngoãn với ngươi!


Hậu Cung Thật Vô Vị - Chương #8