1


Người đăng: yen27121997@

Trên trời cao, cánh én đang chao lượn. Rừng trúc yên tĩnh lâu lâu sẽ có tiếng
dế kêu.

Một nữ tử da trắng như ngọc, ngũ quan thanh tú. Cử chỉ tao nhã đang ngồi cạnh
bàn đá. Tay nàng cầm chén trà, chậm rãi đưa lên cánh môi. Miệng khẽ vẽ nên một
vòng cung tuyệt đẹp.

Cô ấy mở miệng nhìn ta ôn thuận nói.

"Công chúa, nhổ xong củ cải rồi à?"

Người ngồi dưới đất, y phục lượm thượm. Tà váy bị màu đám bùn và lá cây quyện
lại. Trên tay đang cần một cái củ cải. Mặt mũi bị bụi bặm dìm đến không thấy
mặt trời. Trên đầu không có trâm cài. Chỉ có một cây đũa tùy tiện cắm ngang
qua. Người có mắt nhìn vào đều biết cô gái này có liên quan tới ăn mày. Mà vị
cô nương ấy thật trùng hợp lại là ta.

(╥_╥)

"Nhổ xong rồi! Nhổ xong rồi. Ngọc nhi! Hôm nay chúng ta sẽ ăn củ cải hầm thịt
nha! "

Ngọc cô nương lại tiếp tục nhàn nhã uống trà.

Nhiều lúc ta rất muốn mắng nàng. Trà! Trà... cô chỉ biết có uống trà thôi! Cô
nương tốt ra được phòng khách xuống được nhà bếp. Cô ngoài giỏi đánh nhau.
Ngay cả phân biệt thức ăn chín hay chưa cũng không biết! Bảo cô chiên trứng,
cô lại làm thủng một cái chảo. Bảo cô lau phòng, đồ đạt trong phòng đều vỡ
nát. Hừm! nếu không có chủ nhân tốt là ta đây. Bỏ lại cô bên ngoài, sớm muộn
cũng bị người ta bán vào thanh lâu...

"Công chúa! đừng nhìn nô tì như vậy nha. Không phải... chính người chọn nô tì
theo người xuất giá sao? Cũng chẳng phải lỗi của nô tì... Người xem, ta ngoại
trừ đánh nhau chẳng có việc gì làm tốt cả. "

Phải! Phải bản công chúa thực hối hận!

Ban đầu khi biết phải gả đến Nghiệm quốc. Ta muốn mẫu hậu ban cho ta Ngọc nhi.
Vì sao ư? Vì cô ấy thân thủ tốt như thế... Nửa đường chạy trốn. Cơ hội cũng
lớn hơn. Ngọc nhi lại rất trung thành. Lời của chủ tử cô ấy tuyệt không dám
cãi.

Nhưng mà... có ai ngờ! Có ai ngờ bản công chúa thông minh cả đời lại bại dưới
tay mẫu hậu. Ta từ khi xuất cung gả đến Nghiệm quốc. Tuyệt không có cơ hội nói
một chữ.

Suốt đường đi, ta nhớ chỉ có mấy câu đơn giản như.

.......

Tiểu thái giám tươi cười

"Công chúa! Người tỉnh rồi! mau mau ăn chút gì đi. "

"A.. Ta ?"

Chưa kịp mở miệng, muỗng thức ăn đã đưa thẳng vào họng. Khi ăn xong lại bắt
đầu buồn ngủ.

Nhiều lúc ta chỉ muốn nói. Tiểu thái giám... ta muốn đi tiểu tiện!

Các người nghĩ lão nương ta là thần thánh phương nào a... Sao có thể ngồi lỳ
trong kiệu mà tâm thanh tịnh được. Lại nói ăn nhiều thuốc mê không tốt cho cơ
thể nha! Các ngươi sao có thể hành hạ bản công chúa như thế!

Rất lâu sau đó ta mới biết. Nhu cầu sinh lý của bản thân sẽ được dược khống
chế.

Mẫu hậu! Người quả là chu đáo rồi!

.......

Ngày đầu tiên khi đến Hậu cung Nghiêm quốc. Ấn tượng duy nhất của ta chính là
tiêu điều.

Phải! Chính xác là tiêu điều.

Hỏi ra mới biết ở đây có bốn vị lão đại.

Chu phi là người được hoàng thượng sủng ái nhất. Ba người còn lại đều có dây
mơ rễ má với nàng. Hậu cung tính luôn ta chỉ có năm mạng...

Mà mạng của bản công chúa là mong manh như dây câu mảnh, câu nhằm con cá sấu
vậy! Quả thật có thể đứt bất cứ lúc nào... Nghe nói các vị phi tần khác đều bị
đày vào lãnh cung. Đến nỗi lãnh cung bây giờ còn lớn hơn hậu cung gấp mười
lần.

Đủ để thấy hoàng đế bệ hạ sủng Chu phi đến mức nào.

Ban đầu lý do của các phi tần bị đày vào lãnh cung đều rất chính đáng. Như mưu
sát phi tần khác, sử dụng cổ độc, hành vi không đoan chính...

Sau này Chu phi được sủng sinh kiêu. Nàng càng lười suy nghĩ lý do. Vậy nên
sau này phi tần bị đày vào lãnh cung đều là vì CHU PHI THẤY CHƯỚNG MẮT!

→_→

Ờ... Lại tiếp tục câu chuyện của ta. Dù sao cũng là công chúa... khẳng định
nàng sẽ không dùng lý do hơi khó tiếp thu như vậy để tiễn ta vào lãnh cung.
Nhưng bản công chúa luôn luôn là người tự giác. Ngày thứ hai nhập cung ta đến
điện Chu phi, ta cầu nàng cho ta một chỗ tốt trong lãnh cung. Yên tĩnh, thoáng
mát dễ tịnh dưỡng. Chu phi hơi ngạc nhiên nhìn ta. Có lẽ nhìn hồi lâu thấy mặt
ta không còn gì thú vị nên bỏ cuộc. Cuối cùng ta cũng được vị lão đại cao cấp
này tiễn vào lãnh cung.

Mọi người bảo ta ngốc sao?

Hừm... Ta đã hỏi qua, ưu đãi cho lãnh cung của Nghiêm quốc cũng coi như có
lương tâm. Không lo ăn mặt. Chỉ là hơi buồn tẻ và không có nhiều nha hoàn bên
người thôi. Các thiên kim tiểu thư có thể không chịu được. Nhưng bản công chúa
không phải họ nha!

Nhân tiện ta là công chúa mới nhậm chức mấy năm gần đây thôi. Nên tư tưởng có
hơi phóng khoáng một chút... Nhưng tóm lại ta rất ghét hôn nhân không có tiền
đề là tình yêu. Càng ghét mỹ nam. Mà tên hoàng đế- phu quân ta vừa vặn lại có
hai vấn đề ấy.

Kết thúc dòng hồi tưởng. Kỳ thực sống ở đây không tệ chút nào. Trừ việc không
thể lấy phu quân. Và không thể tự do đi lại. Còn lại cũng tính là tạm được.
Thỉnh thoảng ta còn trao đổi buôn bán với các phi tần chốn lãnh cung. Tỷ như
Lăng phi vẽ tranh rất đẹp. Ta đổi tranh của nàng ấy bằng một con cá. Phải biết
cái ao là bản công chúa vất vả... nhờ Ngọc nhi đào. Cá trong ao đều là tâm can
bảo bối!

Sau đó ta lại lén lút bán tranh ra khỏi cung với giá mười lượng. Lâu dần tranh
Lăng phi nổi tiếng khắp thành. Mỗi bức hiện tại chỉ có thể đấu giá. Ta làm ăn
thuận lợi, nhân từ tặng nàng hai con cá.

Tất nhiên, Người bán tranh không thể là ta rồi... Ngọc nhi là người trung gian
chuyển tranh. Ta có thể giao dịch với lão bản thông qua thư. Ngọc nhi chỉ việc
giao hàng - nhận tiền thôi...

Công việc nàng ta nhàn hạ như thế. Vậy mà lúc nào cũng mặt mày cau có với
ta... Bảo bản công chúa luôn làm chuyện vô ích.

Ngọc nhi à Ngọc nhi! Ngươi nghĩ... ta với ngươi sau khi rời khỏi cung sẽ sống
thế nào? Dĩ nhiên phải có nhiều mối quan hệ làm ăn mới trụ được trên thương
trường! Đây đều là thứ ta học được sau mười mấy năm lưu lạc cùng lão đại. Nha
đầu nhà ngươi dạy mãi mà không khá lên được.

Bản công chúa đã sống ở đây ba năm. Rời đi nơi này, thật có chút không nỡ a...
Nhất là khi mấy cây ngô sắp thu hoạch được. Trong ao còn rất nhiều cá. Các
người nói làm sao ta nỡ xa chúng đây....

.......

Con bồ câu kiêu ngạo khẽ vỗ cánh. Lạch bạch bay lên trời. Để lại Ngọc nhi vui
mừng như vớ được vàng nói với ta.

"Công chúa! Tam điện hạ đã đăng cơ rồi, là quốc vương tự truyền ngôi! "

"Ồ! Vậy sao... là chuyện sớm muộn thôi. Phụ hoàng sớm đã muốn ngao du sơn thuỷ
với mẫu hậu. Truyền ngôi lúc này còn hơi muộn so với dự liệu. "

Cảnh tượng giương nanh múa vuốt của hoàng tẩu dần hiện ra. Chỉ nghĩ thôi cũng
đã lạnh người rồi. Các vị phi tử ở hậu cung hoàng huynh ta. Các người... Nhớ
bảo trọng a! Hoàng huynh ta oai phong lẫm liệt. Mắng giang thần trôi chảy như
thác nước. Giết giặc dũng mãnh không ai bằng. Khắp thiên hạ chỉ sợ... mỗi
hoàng tẩu. Vậy nên các người cứ tự cầu nhiều phúc đi!

"Công chúa, nô tì thật sự không hiểu! Vì sao người lại nhất quyết phải vào
lãnh cung này. Ở hậu cung hưởng phước không phải tốt hơn sao. "

Ngọc nhi nhăn mày nhìn ta. Chậc chậc, đến cả nhăn mày cũng có vẻ cao quý như
vậy! Ngọc nhi ngươi rất có tố chất làm thiên kim có biết không. Cớ sao bản
công chúa học nhiều năm như vậy vẫn không có cái khí chất chết tiệt ấy...

"Haiz....Ngươi thì biết cái gì a... "

Ta giả vờ thở dài. Cúi đầu mặt tỏ ra khổ sở. Tay vẽ vòng tròn trên mặt đất.
Hai má hơi nóng lên.

"Ngươi... muốn sống với nam nhân mà hắn... hắn... Không thể.... sao?

"...."

Thề có trời đất chứng giám!

Ta chẳng qua chỉ muốn nói... Bản thân không muốn sống với nam nhân không thể
yêu ta....

Nhưng dù sao người ta cũng là cô nương a... Dĩ nhiên phải biết e thẹn...

Đến khi nói xong, ta lại cảm thấy lời nói của mình có chú vấn đề.

"...."

Quả nhiên!

Chén trà rơi lạch cạch trên mặt bàn. Nước trà theo đó chảy xuống. Ngọc nhi
giọng lắp bắp.

"Công.... Công chúa! Người nói... Hoàng.... Hoàng thượng không.... được sao? "

Ta dùng ánh mắt chột dạ nhìn Ngọc nhi. Ra vẻ hoảng sợ

"Ta không có nói gì hết... Là tự ngươi nghĩ như thế thôi! Đừng đổ mọi chuyện
lên người ta!"

Ngọc nhi lại ra vẻ đã hiểu, nàng che miệng tiếp tục nói.

"Thảo nào, thảo nào! Chu phi bốn năm rồi mà không có nổi một đứa con. Haiz...
Chắc không phải... Chu phi đã biết bí mật của hoàng thượng nên mới được sủng
ái như vậy chứ? "

Ta hai vai run run. Cúi mặt nhịn cười. Ngọc nhi so với ta còn tưởng tượng
phong phú hơn!

Ngọc nhi tưởng ta quá đau khổ nên ôm lấy ta an ủi.

"Không sao! Công chúa mấy ngày nữa chúng ta đốt cái nơi bỏ hoang này. Lúc đó
ngươi muốn kinh doanh cũng được. Muốn lấy nông phu cũng tốt. Ta sẽ không cản
ngươi nữa. Đừng khóc nữa.. "

Nhịn cười đến mức nội thương. Ta cuối cùng cũng có thể cười một trận thoải
mái. Ngọc nhi tưởng ta đau lòng đến hoá điên càng ra sức an ủi.

Trong lòng ta muốn thét to. Nhiều năm như vậy! Cuối cùng bản công chúa sắp tu
thành chính quả rồi. Hoắc hồ ly ngươi đợi đó! Lão nương nhất định sẽ chuộc lại
lão đại. Ta lại là Phượng Linh Chiêu ngày nào!


Hậu Cung Thật Vô Vị - Chương #1