Bất Ngờ.


Người đăng: hieugskmTạm rời xa nhân vật chính đang hú hí với người đẹp của chúng ta, hãy cùng đến với thành phố London thơ mộng.

London là thủ đô của Vương quốc Liên hiệp Anh, đồng thời là vùng đô thị lớn nhất nước Anh và cũng là khu vực đô thị rộng thứ hai về diện tích trong Liên minh châu Âu.

Là một khu vực có lịch sử lâu đời, thành phần dân tộc, văn hóa, tôn giáo đa dạng, hơn ba trăm ngôn ngữ được sử dụng,... Vì thế sức ảnh hưởng lớn của nó đến kinh tế, văn hoá, chính trị, giáo dục, giải trí, truyền thông, thời trang, nghệ thuật,... tới nước Anh và châu Âu là điều không thể bàn cãi.

Trở lại với vấn đề chính. 3 giờ chiều, Scotland Yard (Sở Cảnh sát London).


  • Báo cáo Trung tá Jason, đã có kết quả điều tra về vụ cướp tại biệt thự Sao Hôm.
    Một sĩ quan cảnh sát mang theo một xấp tài liệu bước vào trong phòng nói.


  • Được rồi, cứ để trên bàn, ngươi có thể lui.
    Một giọng nói trầm trầm vang lên phía sau chiếc ghế.


Sau khi vị sĩ quan bước ra khỏi phòng, người ngồi trên ghế mới từ từ xoay người lại. Đó là một người đàn ông trung niên tóc hoa râm, tai dơi mặt dài, dáng vẻ rất mưu mô. Gã với tay cầm lấy sấp tài liệu, sau khi lật vài trang liền gấp lại ném lên trên bàn:


  • Hừ, một lũ ăn hại, có một việc đơn giản như vậy mà cũng không làm được. Ngài Ares hẳn là sẽ rất tức giận.

Sau đó gã liền lấy điện thoại ra bấm một đống dãy số:


  • Thưa ngài Ares, tôi là Jason đây. Hẳn ngài đã biết việc lấy cắp viên đá thất bại. Nhà Minges quả thực là không tầm thường. Toàn bộ người của ta đều bị chế phục. Cũng may chúng ta đã nắm thóp của bọn chúng nên chúng không dám khai ra. Có điều tôi lo lắng nhân vật bí ẩn đã ra tay ngăn chặn, vì ám lực lượng của chúng ta đưa đi có thực lực rất cao, đó toàn là những võ sư có đẳng cấp, vệ sĩ bình thường tuyệt đối không phải là đối thủ. Xin ngài hãy cho chỉ thị tiếp theo.

Đầu dây bên kia im lặng một hồi rồi nói:


  • Cử người đi theo dõi nhà Minges, hãy dùng đám Cảnh sát London dưới tay ngươi để che mắt, chớ dùng ám lực lượng, xem ra đây là một nhân vật rất mạnh, tạm thời hãy dùng danh nghĩa Cảnh sát để điều tra. Ta cài ngươi vào lực lượng này là để ngươi tận dụng được lợi thế này, chớ có thất bại như vừa rồi. Nếu không, hừ...

Jason vội đáp:


  • Xin ngài hãy yên tâm, tôi sẽ dốc toàn lực vì tổ chức. Phấn đấu vì mục tiêu thống trị thế giới của ngài. Nhưng có vẻ như MI6 cũng đã để ý đến tổ chức rồi, có nên cẩn thận chút không ạ?

Có thể thấy dù đã là Trung tá, trưởng phòng Cảnh sát London, Jason vẫn rất cung kính với người đối thoại.


  • Ta tự có sắp đặt, ngươi chỉ cần làm tốt công việc được giao là được.


  • Dạ.


Sau khi cúp máy, Jason lập tức dùng điện thoại bàn ra lệnh cho cấp dưới theo dõi chặt chẽ mọi hoạt động của gia tộc Minges, còn bản thân liền rời khỏi Scotland Yard.

..........

Sau buổi học bay diễn ra vào chiều thứ năm mấy tuần trước, Trần Nam chính thức trở thành chủ đề bàn tán của toàn trường, đương nhiên đa phần là những lời khen có cánh, đại loại như dũng cảm, thông minh, xử trí linh hoạt và tất nhiên còn cả tá lời khen vì hắn cưỡi chổi rất điêu luyện.

Trần Nam cũng chẳng bận tâm đến điều này, hiện giờ hắn đang thoải mái ngồi đọc vài cuốn sách về Nghệ thuật hắc ám, bên cạnh là Shani và Pansy. Còn Hermione, từ sau khi thấy Trần Nam ôm ấp Pansy, cô bé có vẻ lảng tránh hắn thì phải.

Thái độ của Shani có vẻ không được vui cho lắm, nàng làu bàu nhìn Pansy đang giơ tay đút miếng táo vào mồm Trần Nam.

Cũng phải nói rằng bây giờ mối quan hệ của Trần Nam và Pansy đang phát triển rất tốt. Hôm ở trạm xá, cô bé còn mạnh dạn hôn vào má Trần Nam một cái khiến hắn vui mừng như vớ được vàng. Lòng thầm nghĩ: "Phù thuỷ phát dục thật là sớm mà".

Tính từ hôm đó đến nay đã được ba tuần, chiều nay lại có môn bay. Vì sự cố hai tuần trc, bà Hooch và các giáo viên khác đã tiêu huỷ cái chổi bị hỏng, rà soát lại toàn bộ những cây chổi khác để tránh lại xảy ra sự cố đáng tiếc, đồng thời cũng tặng cho Trần Nam hai mươi điểm vì khả năng bay lượn và có công cứu người.

Trần Nam vẫn thắc mắc tại sao Hermione lại tránh mặt hắn. Hôm trước theo lời bà Pomfrey thì nàng rõ ràng còn là người chạy tới trạm xá trước tiên, vậy mà chẳng hiểu sao hắn lại không thấy nàng. Hỏi lại thì bà y tá béo đáp là cô bé đứng ngoài cửa một lúc rồi lại chạy về. Điều này làm đầu Trần Nam nhất thời to như cái đấu.

Đương nhiên, bởi hắn chen ngang câu chuyện, Harry và Malfoy vẫn chưa có đất trổ tài, vì thế "Tầm thủ" Harry cũng chưa được mọi người biết đến, cũng không có cuộc giao đấu trên danh nghĩa với Malfoy vào lúc nửa đêm. Ngược lại, chính Trần Nam mới là người được kêu vào đội tuyển Quidditch, thậm chí thầy Snape vốn thường ngày im lặng cũng có ý muốn hắn tham gia. Đáng tiếc Trần Nam chỉ cười cười không trả lời.


  • Tại sao anh không tham gia đội Quidditch? Với tài năng của anh, nếu muốn chiến thắng đối thủ cũng đâu có gì khó. Hơn nữa có thể còn được gọi vào đội tuyển quốc gia, trở thành người nổi tiếng trong giới phù thuỷ.
    Pansy nhẹ nhàng hỏi. Sau chuyện hôm đó, nàng đã thay đổi cách xưng hô với hắn. Trần Nam cũng không phản đối.

Nói thế nào thì Pansy cũng là quý tộc, thế nên cô bé rất hi vọng Trần Nam cũng có tên tuổi trong giới phù thuỷ.

Trần Nam lắc đầu cười đáp:


  • Có gì hay ho khi cứ cưỡi chổi bay qua bay lại, rồi thỉnh thoảng lại tọi một quả Bludger vào mặt nhau chứ? Ta không có hứng thú. Cứ ôm nàng đọc sách, ăn trái cây không phải thoải mái hơn sao?


  • Đáng ghét.
    Pansy khẽ đánh vào người hắn, mặt cô bé đỏ bừng.


Quả thực Trần Nam chẳng có mấy hứng thú với mấy thứ này, ngay cả bóng đá trước đây được xem là môn thể thao vua hắn cũng rất ít khi chơi, chủ yếu là tụ tập đám bạn vừa nhậu vừa xem hoặc cá cược một chút cho thêm phần sôi động mà thôi.

"Việc quái gì phải đi biểu diễn cho người khác xem chứ? Ta đâu phải là khỉ."

Shani thấy hai người anh một câu, em một câu, trong lòng rất khó chịu. Nàng quay về dãy bàn nhà Ravenclaw, không quên nhắc Trần Nam:


  • Cha ta nói dạo này gia tộc bị cảnh sát theo dõi rất gắt gao, dặn ta và ngươi giáng sinh nên về nhà một chuyến, nay cũng đã gần hết tháng chín rồi, ngươi cứ chuẩn bị sẵn đi là vừa.


  • Vội cái gì chứ, còn hẳn hai tháng nữa cơ mà. Với lại chắc là để điều tra vụ cướp hôm đó, nàng cũng đừng quá lo.
    Trần Nam cười nhẹ, hắn lờ mờ đoán ra vụ cướp này rất đặc biệt. Lục sắc tinh thạch là một vật liên quan đến Hoàng gia Anh, vậy tại sao lại nằm trong tay gia tộc Minges, hơn nữa tại sao bọn cướp lại chú ý đến nó. Hẳn là có gì đó bí mật ở đây.


Nghĩ đến đây Trần Nam đột nhiên nhớ ra từ khi vào trường đã quên luôn Tinh thạch, đến giờ nó vẫn đang nằm trong cái rương của hắn.

"Có lẽ nên xem lại một chút". Trần Nam nhủ thầm.

Sau khi ăn xong bữa trưa, Trần Nam trực tiếp đến gặp bà Hooch để xin nghỉ tiết bay chiều nay. Bà Hooch cũng thoải mái đồng ý. Kỹ năng bay của Trần Nam bây giờ đều được cả trường công nhận, có thể nói toàn bộ năm nhất cũng không kiếm được ai vượt qua hắn. Dù giờ hắn có xin nghỉ hết tất cả giờ bay của năm nhất thì bà cũng gật đầu.

Trần Nam vội cám ơn bà Hooch rồi chạy thẳng về phòng sinh hoạt chung nhà Slytherin. Thấy không có ai ở đây, hắn liền đi về phòng mình, chốt cửa cẩn thận rồi mới mở rương.

Ánh sáng tràn ngập khắp căn phòng. Vì phòng hắn cũng như phòng sinh hoạt chung của Slytherin đều nằm dưới hầm cho nên cực tối tăm và âm u, chính vì điều kiện ánh sáng thiếu thốn như vậy nên mới làm nổi bật màu sắc của Tinh thạch, chứ như khi ở biệt thự, nếu không nhờ thị lực hơn người thường nhiều lần thì hắn cũng chẳng thấy viên đá này có gì đặc biệt.

Lục sắc tinh thạch quả đúng như tên gọi, Tinh thạch hình lục giác, mỗi cạnh lại có một màu khác nhau, phân biệt là: đỏ, cam, lục, Lâm Anh Mi, chàm, tím.

"Cái này cũng thật hay ho nha, gần như đều giống màu sắc của cầu vồng, chỉ là thiếu đi màu vàng mà thôi. Nhìn qua thì cũng chẳng có gì nổi bật cả, nhưng dùng làm đồ trang sức thì cũng không tệ đâu."

Trần Nam xoay xoay tinh thạch thêm vài lần, không cảm thấy có linh khí hay ma lực dao động. Đang chuẩn bị cất đi thì đột nhiên tinh thạch phát ra ánh sáng chói lọi, không ngờ lại cùng hô ứng với lực lượng huyền công và phù thuỷ lực trong người hắn. Quả cầu ánh sáng đã lâu không thấy xuất hiện đột nhiên lại bay ra từ trong cơ thể khiến Trần Nam há hốc mồm kinh ngạc.

Quả cầu ánh sáng mang hai màu vàng-trắng lập tức xoay tròn giống như hắn đã thấy khi còn ở biệt thự, có điều lần này, sau khi xoay tròn khoảng mười phút, hai màu từ từ hợp làm một, tạo ra một màu sắc mới, màu vàng kim. (hẳn sẽ có bạn thắc mắc đều là màu vàng, giải thích luôn là các bạn cứ tưởng tượng một bên là màu vàng giống như của bút màu hay trên lá mùa thu ấy, còn vàng kim là màu vàng bốn số chín )

Sau khi hợp làm một, quả cầu ánh sáng màu vàng kim này lại tiếp tục bay đến gần tinh thạch, tinh thạch cũng bay lên không trung. Cả hai dần dần hợp làm một rồi rơi xuống.

Trần Nam giơ tay đỡ lấy, đã thấy ở trung tâm của tinh thạch xuất hiện thêm một màu nữa, chính là màu vàng kim. Do quang cầu chính là được tạo ra từ huyền công và phù thuỷ lực, vì thế nên khi hai thứ đó hợp vào nhau, tạo thành quả cầu ánh sáng, sau đấy lại hợp với tinh thạch, khiến Trần Nam tức đến nỗi mắt toé lửa, đầu bốc khói.


  • Ta $¥€*@&, con bà nó, đây là tinh thạch hay đạo tặc vậy? Sao ngươi lại lấy hết lực lượng của ta chứ? Ta muốn khóc quá. Aaaaaaa.

Trần Nam buồn bực kêu gào, với việc quang cầu nhập vào tinh thạch, đương nhiên là toàn bộ lực lượng của hắn đều biến mất, bao gồm cả sức khoẻ, huyền công, phù thuỷ lực. Điều này sao không khiến hắn căm tức và phẫn nộ chứ! Bây giờ Trần Nam thực cảm thấy bất lực, tay cầm tinh thạch mà chẳng thể ném đi hay đập vỡ được. Thậm chí bên trong đó có chứa lực lượng tu luyện của cả đời hắn, thế nên cho dù có thể huỷ được tinh thạch hắn cũng không dám làm liều.

Khi Trần Nam đang phân vân không biết nên làm thế nào thì tinh thạch lại phát sinh biến hoá.

Bảy màu sắc: đỏ, cam, lục, lam, chàm, tím, vàng kim từ trong tinh thạch bay lên, tạo thành cầu vồng rực rỡ trong phòng hắn, đồng thời tinh thạch lúc này cũng tối dần rồi trở thành đen kịt.

Vì từ trước đến nay tinh thạch chưa phát ra chút năng lượng nào nên Trần Nam không thể biết được tình trạng thực sự của nó.


  • Thôi xong ta rồi, giờ biết ăn nói làm sao với lão Minges đây.

Trong khi hắn đang lo lắng, cầu vồng kia lại phát ra ánh sáng trắng chói lọi khiến Trần Nam không thể mở mắt ra được. Dần dần, cảm giác mệt mỏi rã rời khiến hắn gần như không còn chút sức lực nào, lập tức ngã xuống nền nhà. Trần Nam cố gắng duy trì sự tỉnh táo nhưng toàn thân không chịu theo sự khống chế của hắn, đôi mắt từ từ khép lại, chẳng bao lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.


Harry Potter Hành Trình Phù Thủy - Chương #21