Lá Chắn Rừng


Người đăng: iucopanthan

“Chào buổi sáng, chủ nhân.”

Yuuto thưc giấc với tiếng Spica. Đã là quá trưa khi mà Yuuto cuối cùng cũng
tỉnh.

“Nu. Trơn quá….Nhớt quá….xin tha em khỏi sự nhớt nhợt đi mà….”

Sylphia có vẻ vẫn còn ngủ. Cô ấy nghe như là có ác mộng vậy.

(Hồi tối chơi xúc tu…..dày vò Sylphia là nhiều nhất….)

Tốt hơn là để nó một mình bây giờ. Sau đó Yuuto thảo luận kế hoạch tương lai
trong khi cậu ăn trưa nấu bởi Ririna.

“…..Cây Thần?”

“À, Cây Thần là nơi thiêng liêng trong làng Cait Sith. Người ta nói rằng nhiều
vật phẩm hiếm hoi có thể được thu hái từ Cây Thần. Đối với Yuuto là một vị
khách quan trọng của làng, thì anh có thể lấy một vật miễn chỉ trong ngày hôm
nay.”

“Ồ! Thiệt sao hả!”

“Um…..Sanya cũng muốn thấy Cây thần nodesu. Mạo hiểm-san, Sanya muốn đi cùng
anh nodesu!”

“Tôi không phiền, nhưng không phải Sanya có thể thấy nó khi em muốn sao?”

Khi cậu hỏi, Ririna lắc đầu.

“Không đâu, dân làng bị cấm đi đến Cây thần trừ khi được cấp phép đặc biệt.
Bởi vì vật phẩm được thu hái từ Cây thần là nguồn thu nhập có giá trị của
làng, nên không có nhiều cơ hội đến đó.”

“…..Ra vậy.”

Vật quái quỉ gì mà có thể đem lại lợi nhuận cho cả làng? Khi cậu nghe chuyện
từ Ririna, cậu trở nên có hứng thú với Cây thần. Sau khi 5 người ăn trưa,
Yuuto quyết định đi tới chỗ Cây thần.

--o0o0o--

“Này, Ririna? Cái thứ sương mù đó đến trên mặt đất là gì vậy?”

Trong khi họ đi bộ tới chỗ Cây thần, Yuuto nhận thấy một hiện tượng lạ kì.

“À, đó chỉ là lá chắn bao bọc ngôi làng thôi?”

“Cô nói là chắn…..Nó có hiệu quả giữ quái vật tránh xa sao?”

“Đó là mục đích chính. Nó sẽ nhanh hơn để cho anh thấy hơn là việc giải
thích….”

Yuuto đập tay khi cậu nảy một ý hay khi cậu nghe Ririna nói.

“Tôi có một ý hay tuyệt! Spica, tôi muốn cô đi ra ngoài lá chắn để thí
nghiệm!”

“E-em hả!?”

Spica run lên khi cô bị sững sốt.

“Phải, tôi quyết định rồi, nhanh lên đi!”

“Na, E, cho!? Chủ nhân!?”

Yuuto đẩy lưng Spica và buộc cô ra ngoài lá chắn. Thấy trao đổi giữa cả hai,
Ririna và Sylphia tròn mắt nhìn Yuuto. Khi Spica bị cử ra ngoài lá chắn, không
có gì thay đổi bên Yuuto cả.

“…..Hả? Chủ nhân? Chủ nhân, anh đâu rồi !?”

Ở mặt khác, thì nó lại khác hẳn với Spica. Khoảng khắc cô ra bên ngoài lá
chắn, Spica mất dấu Yuuto hoàn toàn, mặc dù nghĩ họ đang ở khoảng cách có thể
đụng nhau. Spica nhận ra nó là bởi vì lá chắn, và bắt đầu loanh quanh run rẩy
trong rừng.

(…..Kì lạ.)

Spica đi lang thang ngẫu nhiên, nhưng không hề lại gần được lá chắn.

“Tôi nghĩ tôi hiểu rồi? Một người ở ngoài thì không thể thấy người ở bên trong
lá chắn. Và để đi vào, cần thiết phải có vật đó. Nói cách khác, miễn là cô ở
bên trong lá chắn, thì sẽ hoàn toàn an toàn.”

Ma thạch phá ấn phong

Độ hiếm ☆☆

(Ma thạch cần dùng để đi vào một lá chắn. Mặt khắc trên đá đóng vai trò là
chìa khóa.)

“………….Em hiểu rồi.”

Ririna gật đầu với giải thích của Yuuto. Vẻ như có rất nhiều loại ma thạch tồn
tại.

“Uuu~Chủ nhân ơi….Sylphia-san……Mọi người đâu cả rồi?”

Spica gần như phát khóc, và quẩn quanh loạng choạng trong rừng, nhưng bước
chân không hề có sức mạnh nào.

“Blee. Blee…..”

Sau khi để Spica ở trong rừng gần 10 phút, Spica ngồi thụp xuống và vỡ òa ra
khóc. Spica nghĩ là Yuuto đã bỏ cô ấy.

“Được rồi. Tôi ngay đây.”

Cho là cậu đã đi quá xa, Yuuto bước ra khỏi lá chắn.

“Ch-chủ nhân!?”

“Là tôi xử tệ. Tôi đã đi hơi xa với trò đùa nghịch của mình.”

“Điều đó thật ngớ ngẩn! E-em rất vui khi nghe tiếng chủ nhân.”

“Rồi, rồi. Cô là một cô nàng rất dễ thương.”

“Wau~….”

Yuuto vuốt đầu Spica sau khi xin lỗi về trò đùa. Biểu tình tuyệt vọng của cô
từ lúc nãy đã bị đảo ngược, và Spica giờ thành vui sướng tức khắc.

“Kì lạ nodesu. Sao mạo hiểm-san….có ý gì với Spica onee-chan?”

“Chi chẳng biết! Chị chẳng có manh mối nào hết!”

Ririna bị bối rối trước câu hỏi ngây thơ của Sanya. Tối qua Ririna đã bí mật
nghe tiếng họ từ phòng bên, và mặt cô đỏ ửng khi nhớ nó.

“…..Có lẽ, Sanya-dono sẽ biết nó khi cô bé trưởng thành.”

“Funiyu~ Em không hài lòng với giải thích đó đâu nodesu.”

Thấy trao đổi bí ẩn giữa Yuuto và Spica, Sanya nghiêng đầu mông lung.


Harem Bắt Đầu Từ Nô Lệ - Chương #70