Người đăng: iucopanthan
“Tôi hiểu rồi. Cứ như vầy, Andrea Scott Marnish, vị quí tộc đó sẽ là chủ nhân
của tôi.”
“Ạh. An tâm đi, bởi vì tôi sẽ có cô với bất kì giá nào.”
Yuuto quyết định giữ im lặng về ma ca rồng với Sylphia. Bởi vì khả năng là cô
ấy sẽ không tin nó ngay từ đầu, và thậm chí nó chỉ còn làm cô ấy lo hơn mà
thôi.
“Spica…phải không. Nhìn vào mắt cô, tôi có thể tự tin nói rằng Spica-dono được
chăm lo rất tốt bởi chủ nhân cô.”
“…Vâng!?”
Spica trở nên bối rối khi cô bị nêu danh thình lình.
“T-thực thế…chủ nhân chăm lo tôi mỗi ngày. Nhưng, sao mà cô nhận ra?”
Một cái bóng rơi trên mắt Sylphia khi được Spica hỏi.
“Cho tới giờ….tôi đã thấy hàng đống nô lệ. Nô lệ với chủ nhân kiêu căng có thể
nhận ra ngay lập tức. Họ bị ngăn cấm tự gây bất kì thương tổn nào và còn không
thể kết thúc cuộc sống khốn khổ của họ. Họ bị ép làm việc cho tới lúc chết.
Những người như thế…mắt họ đều giống nhau.”
“Đó không! Không đời nào chủ nhân tôi sẽ thế đó. Anh ấy không ra lệnh cho tôi
làm gì tôi không thích.”
“…Thấy chưa. Đó là sao tôi nghĩ Spica được trân trọng.”
Sylphia tiếp tục quyết tâm trong ánh mắt cô.
“Yuuto-dono, anh có thể nghe yêu cầu của tôi không?”
“Chuyện gì vậy?”
“Sau khi giải quyết vụ việc này…anh có thể giữ tôi bên cạnh như một nô lệ
không?”
“…..Eh?”
Yuuto tròn mắt ngạc nhiên, bởi vì thỏa thuận gốc của họ là sau khi nghe [manh
mối về lại thế giới cũ], cậu sẽ trả tự do cho Sylphia, trong khi cậu sẽ trả
một lượng tiền đồ sộ. Nó đi ngược lại niềm tim của Yuuto là miễn cường nô dịch
ai đó bằng bạo lực.
“…Spica, cô thấy thế có được không?”
“Ah. Ngay từ đầu, chuyện của tôi đã khốn khổ rồi. Thế giới này không đủ tốt để
mà một nữ nhân có thể sống một mình mà không có hỗ trợ nào. Nhưng…có được một
chủ nhân để phục vụ như một hiệp sĩ thì là đủ cho một hiệp sĩ rồi. Tôi nghĩ
rằng Yuuto-dono sẽ là người đàn ông mà tôi có thể phục vụ cả cuộc đời.”
“Tôi không xứng với tán tụng của cô. Tôi không là người đáng kính như cô nghĩ
đâu.”
“Không đúng! Đánh giá của Sylphia-san là chính xác ạ!”
Spica mạnh mẽ phủ nhận lời Yuuto.
“Chủ nhân thực tuyệt vời! Sức lực thể chất và tinh thần của anh là kinh ngạc!
Đó là ý kiến khách quan của em! Trở thành nô lệ của chủ nhân là khoảnh thời
gian hạnh phúc nhất trong đời em!”
“…Hmm. Để được diễn tả với những lời như vậy từ một nô lệ…Quan điểm của tôi về
Yuuto-dono đã tăng lên.”
Ứng với những lời Sylphia, Spica bắt đầu ứa nước mắt vui sướng.
“Uuu. Em cuối cùng cũng tìm thấy người có thể thực sự hiểu sự tuyệt vời của
chủ nhân! Sylphia-san! Làm ơn…hây là nô lệ bầu bạn với tôi đi!”
(….Nô lệ bầu bạn là cái quỉ quái gì!?)
Khi Spica và Sylphia đang nồng nhiệt lắc tay nhau, Yuuto làm một cái tsukkomi
trong đầu.
“Đội viên hả….Đã lâu rồi tôi mới nghe lại những lời này. Anh có nói gì không,
Yuuto-dono? Anh sẽ xem xét nhận tôi như nô lệ chứ?”
“Không có lý do gì để cho tôi từ chối. Sẽ tốt hơn nếu có thêm đội viên khác
trên đường thám hiểm.”
Khi Yuuto đáp lại, Sylphia mỉm cười rạng rỡ như hoa nở. Nụ cười đẹp tới nổi
làm tim Yuuto trật nhịp.
“Quyết định vậy nhé. Sau khi việc này được xử trí, em sẽ dâng hiến cuộc đời em
để phục vụ anh như là lãnh chúa của em.”
“À, cô nói làm tôi yên tâm rồi. Tôi rất mong đợi nó đấy.”
Sylphia, người được sinh và nuôi dạy như một hiệp sĩ là rất giỏi với một thanh
kiếm, sẽ rất hữu ích trong chuyến mạo hiểm. Với chỉ có một thành viên có khả
năng chiến đấu, tổ đội cậu hiện thời không vững vàng. Để làm nhóm cậu vững
chắc hơn, cậu cần thêm thành viên có thể chiến đấu.
(Định thế rồi thì…Mình phải nhanh chóng kiếm thêm tiền…)
Có một rủi ro cao là Sylphia sẽ đối mặt với nguy hiểm nếu cậu thua vụ đấu giá
này. Thêm bao nhiêu tiền đi nữa, thì nó cũng giúp đảm bảo an toàn cho Sylphia.
Quyết tâm vậy, Yuuto rời sở nô lệ và thẳng tới Hội để nhận nhiệm vụ diệt trừ.