Người đăng: iucopanthan
Trên đường quay về, Yuuto mua một đôi [Giày da] từ tiệm lề đường.
“Ch-chủ nhân? Làm sao anh bị thương rồi?”
Spica tỏ vẻ lo lắng khi cô thấy Yuuto trở về với trong khi lê cái chân đẫm
máu.
“À không, chẳng có gì hết. Tôi chỉ bị tróc da khi đi ra ngoài.”
“Uuuu~, Là ai? Ai dám làm bị thương chủ nhân? Em sẽ không tha cho họ! Em sẽ
đuổi theo họ tới tận cùng địa ngục để trừng trị họ!”
(Đó nghĩa là mình bị trừng trị sao…)
Yuuto gượng cười trước lời Spica.
Cậu quyết giữ im lặng về làm sao cậu để chính mình bị thương bởi ma thuật của
cậu.
“Dù sao đi nữa! Ngay giờ em nên trị vết thương cho anh, xin ngồi lên giường và
giơ chân anh ra!”
“Làm sao cô…?”
Spica nhặt chân Yuuto mà không có chút chậm trễ và cuốn ống quần cậu lên.
Tức khắc sau đó, một ánh sáng nhạt hiện trên bàn tay Spica và chữa lành vết
thương của Yuuto.
(Vết thương….khép miệng…?)
Chẳng mất lâu để cậu nhận ra cách dùng [Ma thuật phục hồi].
“Ngạc nhiên đó nha. Spica có thể dùng ma thuật sao?”
“Ma thuật….em không dùng cái nào hay cả. Chỉ là sơ cấp [Thánh quang thuật]
thôi. Tất cả cư dân Trywide đều dùng được ma thuật ở một mức độ.”
“? Vậy sao?”
“…Vâng. Chủ nhân chắc không biết nó, nhưng cư dân của thế giới này sở hữu ma
thuật từ một trong năm hệ thống, [Lửa] [Nước] [Gió] [Thánh quang] [Nguyền
chú], từ khi sinh ra. Nghĩ mà… Có lẽ ví dụ đó không áp dụng lên chủ nhân.”
“Thực vậy. Thế sao?”
Nó có lẽ là thông tin bổ ích.
Hiện tại, Yuuto chỉ sở hữu [Phong thuật], nhưng nó sẽ tăng trong tương lai.
Sẽ tốt hơn nếu cậu kiềm nén dùng nhiều hơn hai loại ma thuật nơi công cộng.
“Đó mà… Làm sao cô nhận ra?”
Spica bắt đầu giải thích khi cậu hỏi cô với ánh mắt nghiêm túc.
“Ngay từ đầu em đã nghĩ đó là bất thường. Chủ nhân không có kiến thức về thế
giới mà nó được tính như thường thức. Nhờ vậy, trong suốt quá trình nhiệm vụ
diệt trừ, nghi ngờ của em ngày càng thuyết phục hơn. Không cần phải hỏi về
[Sức mạnh] bất thường của chủ nhân. Chỉ có thể giải thích được là chủ nhân có
[Đặc kĩ] cực kì hiếm có mà duy nhất những người được triệu hồi từ thế giới
khác có.”
“….vậy…vậy sao?”
Suy luận của Spica đúng ngay chóc, ngoại trừ một điểm; sức mạnh Yuuto chẳng có
liên quan gì tới Đặc kĩ của cậu.
Giải thích chỉ làm mọi thứ rối tung lên nữa thôi, nên Yuuto giữ im lặng.
“Trong trường hợp đó, Spica, làm ơn nói cho tôi nghe nếu có cách trở về thế
giới cũ của tôi…mặc dù tôi không vội quay về lắm. Liệu có bất kì tin tức nào
có thể là manh mối không?”
Phản ứng với lời Yuuto, một cái bóng bao trùm lên cảm xúc của Spica.
“….Ừm, theo những gì em biết, tất cả những người trước kia được triệu hồi từ
thế giới khác bị cưỡng ép thành nô lệ cho hoàng gia của một nước này hay nước
khác và được dùng như [Khí cụ chiến tranh]. Đó có nghĩa là dân thường như em
sẽ chẳng hay biết, nhưng có lẽ có người liên hệ tới hoàng gia chắc có biết.”
“Tôi hiểu rồi. Tiện đây, có khả năng nào những người được triệu hồi như tôi có
sự kết nối với ai đó có quyền lực không?”
“….Chỉ có 1 cách duy nhất.”
“Là gì vậy?”
“Những mạo hiểm gia đáng tin cậy được bảo rằng có thể nhận nhiệm vụ trực tiếp
từ hoàng gia.”
Nói cách khác….nếu cậu tiếp tục nâng QR cậu bền vững, thì sẽ có cơ hội cậu
kiếm được manh mối.
“…..Tôi biết rồi.”
Yuuto không có việc gì khác ngoài việc là mạo hiểm giả, nên nó tiện lợi để mà
[vì để trờ về thế giới cũ] được gắn kết với công việc của cậu.
Hiện giờ, QR Yuuto là 5.
Chừng bao nhiêu QR cần để được yêu cầu trực tiếp từ hoàng gia, cậu không hề
biết.
Nó có lẽ thiệt sự mất khoảng thời gian dài.
(…Từ giờ, phải lắng nghe Spica. Có nguy cơ rằng mình sẽ bị nô dịch nếu người
khác nhận ra mình từ thế giới khác.)
Sẽ cực kì khó khăn cho cậu để tìm một cách quay về thế giới cũ trong khi ẩn
mình giữa thế giới mới.
“Chủ nhân, anh có thể nghe mong ước của em không?”
Spica nói với vẻ lo lắng.
“À. Sao đột nhiên vậy?”
“Nếu chủ nhân thấy được, xin hứa với em một điều. Đó là…khi anh về lại thế
giới của anh…xin dẫn em theo cùng với, chủ nhân.”
“….Cô chắc chứ, Spica? Nếu cô sống ở thế giới của tôi…cô sẽ phải chịu rất
nhiều gian khổ đó.”
Nếu một cô gái với tai chó đến sống ở Nhật hiện đại, nó không thể định ra bao
nhiêu thử thách cam go mà cô phải gánh chịu….nhưng nó chắc chắn nhọc nhằn để
quen dần với những ánh mắt nhìn.
“Vâng. Em chắc sẽ có khoảng thời gian khó khăn, nhưng đó chẳng hề gì. Từ khi
bắt đầu…..khi em quyết tâm là nô lệ của chủ nhân, em đã chuẩn bị đi theo chủ
nhân tới bất cứ đâu.”
Từ vẻ nghiêm túc cô ấy, rõ ràng là lời Spica không phải cường điệu.
“À, tôi hiểu rồi. Nếu cô muốn, thì tôi hứa. Khi tôi về lại thế giới mình, tôi
sẽ mang Spica theo cùng.”
Yuuto đáp lại trong khi vỗ vỗ đầu Spica.
Khi Spica nghe thấy lời Yuuto, cô ấy cười rạng rỡ.
“Vâng! Cảm ơn anh! Xin để em phục vụ chủ nhân vĩnh viễn!”
Trong đầu Yuuto, cậu đang nghĩ tới sống ở một vùng quê xa xôi của Nhật bản với
chỉ có hai người họ.
Yuuto nghĩ, sau khi kiếm một lượng lớn tiền vàng ở Trywide, mang chúng về
Nhật….có lẽ cũng không phải ý tệ.
(…A, mình cho là mình sẽ chờ cho tới khi mình quyết định chọn nơi nào mà mình
nên sống.)
Quyết tâm như thế đó, và Yuuto chìm vào giấc ngủ sâu.