Biến Cố


Người đăng: shennamasiro

Vác trên người trọng bảo, tiểu đội Phong Long tăng tốc lao người xuyên qua
đống đổ nát còn lại sau trận chiến dữ dội, chạy nhanh đến vị trí hai cánh cửa
kim loại của căn phòng đá, tiến vào thông đạo dẫn ra bên ngoài.

Thế nhưng cuộc hành trình của bọn họ hình như chẳng bao giờ suôn sẻ, La Quốc
Hùng là người dẫn đầu vừa mới bước chân qua ranh giới của căn phòng thì đột
nhiên, ầm ầm ầm, mặt đất bổng nhiên chấn động dữ dội như địa chấn, nhất thời
khiến cho cả năm người lảo đảo một hồi, đứng không vững mà đồng loạt té ngã.

Mà số Địa Nguyên Binh được bọn họ mang trên người cũng theo đó mà rơi ra đầy
đất.

“Mọi người nhìn kìa, là hai viên pha lê trên cửa, bọn chúng vừa thay đổi màu
sắc!” Trọng Tuấn bất ngờ chỉ tay vào một trong hai cánh cửa mà quát lớn.

Đăng Dương ngay lập tức theo phản xạ mà nhìn theo, chỉ thấy lúc này đây, cả
hai viên pha lê và đồng thời cũng là hai mắt của cái đầu quái thú được chạm
khắc trên cửa kim loại đã đổi sang màu đỏ, hơn nữa còn không ngừng lập lòe,
chớp tắt.

Thoáng liên tưởng đến hai cái bẫy vô cùng nguy hiểm trước đó là bẫy kim châm
và bẫy a xít, Đăng Dương cắn môi nói “Đây là chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ
lại là một cái bẫy khác?”

Hắn vừa nói xong, cơn chấn động bổng nhiên càng tăng mạnh, sau đó, từng khối,
từng khối đá lớn từ trần nhà ầm ầm đổ xuống, những cây cột trụ chống đỡ căn
phòng cũng liên tiếp gãy đổ, quang thạch chiếu sáng thay nhau nổ tung.

Cả căn phòng đá trong nhắt mắt đã rơi vào bóng tối và đang nhanh chóng sụp đổ,
cả ngàn tấn đất đá không ngừng ầm ầm đổ xuống đầu năm người Đăng Dương.

“Trời ạ, thật là cái miệng quạ đen. Còn đợi gì nữa, không muốn bị chôn sống
thì chạy mau, nơi này gần sập đến nơi rồi!” La Quốc Hùng đỏ mắt gào lớn, cũng
mặc kệ số Địa Nguyên Binh bị rơi vãi trên mặt đất, chỉ cầm chặt lấy thanh hỏa
diễm chiên đao của mình, điên cuồng mà chạy dọc thông đạo, phóng nhanh ra
ngoài.

Bốn người còn lại cũng thế, nào dám nán lại lâu, càng không dám tiếc của,
không một ai cố gắng nhặt lấy số Địa Nguyên Binh dưới đất, tất cả chỉ có thể
cắn răng giữ chặt lấy binh khí của mình, vắt chân lên cổ mà chạy trối chết.

Năm người tiểu đội Phong Long điên cuồng chạy bán sống bán chết, phía sau họ,
từng mảng đất đá thi nhau trúc xuống. Bọn họ chạy đến đâu, đường hầm xụp đổ
đến đó, tựa như một con hung thú viễn cổ khổng lồ đang há rộng cái miệng to
lớn, không ngừng truy đuổi, cắn nuốt bọn họ.

Vắt tất cả sức lực và đấu khí còn sót lại sau trận chiến, dưới sự uy hiếp của
cái chết luôn bám đuổi sau lưng, trong mười mấy phút khiêu vũ trên lằn ranh
mỏng manh giữa sự sống và cái chết, tiểu đội Phong Long cả người lấm lem bụi
đất cuối cùng cũng thoát khỏi cái miệng to lớn của con hung thú, chui ra khỏi
đường hầm tăm tối, lại một lần nữa hít thở bầu không khí trong lành.

Lúc này bầu trời đã về đêm, khắp không gian tối đen như mực, đêm nay lại là
đêm không trăng cho nên tầm nhìn bị hạn chế đến mức thấp nhất, bàn tay năm
ngón đưa lên trước mặt cũng không cách nào nhìn thấy.

Trong màn đêm u tối, Triệu Dũng lên tiếng nói lớn “Mọi người đều an toàn cả
chứ?”

“Ta không sao!” La Quốc Hùng hơi thở có chút mệt nhọc đáp lời

“Ta vẫn còn sống!” âm thanh mềm mại của Cẩm Tú cất lên

“Bọn ta đều an toàn!” Đăng Dương cõng Trọng Tuấn trên lưng cũng lên tiếng đáp.

“Phù, vậy thì tốt rồi” Triệu Dũng sau khi xác nhận tất cả mọi người đều ổn
liền thở phù một hơi nhẹ nhõm, sau đó nói tiếp “Vậy ai có đồ hộp quẹt thì bật
lên đi, ba lô của ta rớt lại ở trong đường hầm rồi!”

“Ta còn có!”

---------------------

Tại một hốc cây kính đáo cách xa vị trí của tàn tích, năm người tiểu đội Phong
Long tạm thời đốt một đống lửa nhỏ, dựng trại nghỉ ngơi, bộ dạng người nào
người nấy đều vô cùng mệt mỏi.

Đầu tiên là chiến đấu với Thái Thản Cực Viên, tiếp đến lại chạm tráng tiểu đội
Vương Tinh, cuối cùng thì phải vắt chân lên cổ mà chạy trối chết trong khi cả
ngàn tấn đất đá trên đầu đang không ngừng đổ xuống, phải nói suốt khoản thời
gian ròng rã này, bọn họ đã chiến đấu không ngừng nghỉ, thật sự là mệt đến
không nói ra lời.

Nhất là Trọng Tuấn, bởi vì vết thương quá nặng nên vừa đến nơi hạ trại là đã
lăn ra hôn mê, dù không sốt cao nhưng tình trạng cũng cực kỳ kém.

Bốn người còn lại, trừ Cẩm Tú luôn chiến đấu ở tầm xa ra thì người nào người
nấy đều ít nhiều hứng chịu không ít vết thương trên người, cho nên tranh thủ
dùng số bông băng, thuốc đổ còn lại trong ba lô của Trọng Tuấn mà tiến hành
băng bó.

Nói ra cũng mắc cười, mặt dù Trọng Tuấn là người bị thương nặng nhất nhưng hắn
cũng chính là ngươi duy nhất còn mang theo ba lô bên mình.

Đăng Dương khẽ dùng thuốc mỡ bôi lên cánh tay cũng như vết bầm tím ở vùng
bụng, thở dài nói “Di tích đã sụp đổ, đống Địa Nguyên Binh cũng xem như cúng
cho thổ địa luôn rồi”

La Quốc Hùng kéo băng vải quấn quanh eo, bộ dáng cũng vô cùng tiếc nuối nói

“Ta cũng thật không ngờ cái di tích này vẫn còn một bẫy rập đoạn hậu như vậy.
Chắc chắn ngay tại lối vào căn phòng đã được cổ nhân thiết kế một loại trận
pháp hay máy móc nào đó, và nó chỉ được kích hoạt khi có Địa Nguyên Binh đi
qua. Bời vậy, đám võ giả tiểu đội Vương Tinh bỏ trốn thì không sao, đến lược
chúng ta lại phải chịu trận”

Cẩm Tú là người thoải mái nhất, không cần băng bó cái gì, một tay cầm khô bò,
một tay cầm bình ghi đông đựng nước, vừa ăn vừa nói

“Nếu đúng như lời Hùng ca nói, vậy thì không cần mang Địa Nguyên Binh ra
ngoài, chỉ cần người bên ngoài mang Địa Nguyên Binh đi vào thì bẫy rập này
cũng sẽ lập tức được kích hoạt?”

Ở bên cạnh, Triệu Dũng chán nản rắc thuốc bột lên vết chém trên vai, trầm
giọng nói

“Bây giờ bàn tán thì có ích gì, coi như là của đi thay người đi, dù sao mỗi
người chúng ta cũng đều có cho mình một thanh Địa Nguyên Binh hợp tay rồi! Bỏ
qua đi thôi.”

“Biết là thế, nhưng mà … hài!” La Quốc Hùng muốn nói nhưng rồi lại lắc đầu thở
dài ngao ngán.

Mỗi một thanh Địa Nguyên Binh đều là giá trị liên thành, đây là cả 36 thanh
Địa Nguyên Binh đó, là cả vài trăm ngàn đến cả triệu vina chứ chẳng đùa. Hắn
mà không tiếc đứt ruột mới không hợp lẽ thường.


Hào Quang Mặt Trời - Chương #97