Người đăng: shennamasiro
Ba người Đăng Dương di chuyển chưa đến một phút đã đến khu vực mà tên mọc
thành cỏ, cắm dày đặt khắp nơi. Trong không trung, chốc chốc lại có một mũi
tên rít gào bay qua khiến cho cả ba người rợn tóc gáy.
“Lực đạo mạnh như thế này, chắc chắn là của Cẩm Tú bắn ra rồi, cung tiễn cấp
độ Địa Nguyên Binh đúng là đáng sợ!” Triệu Dũng khẽ đánh giá
La Quốc Hùng cũng gật đầu “Không sai, tên bay chính là từ hướng này bắn đến,
vậy mấy tên võ giả thuộc tiểu đội Vương Tinh chính là nằm ở hướng còn lại, chỉ
là trong một đống tủ gỗ này, muốn tìm ra vị trí chính xác của bọn chúng thì
hơi bị khó”
Đăng Dương nghe thế thì mỉm cười “Có gì khó đâu, chúng ta cứ phá hết mất cái
tủ gỗ này là được, mấy con chuột không có chỗ núp sẽ tự khắc thò đầu ra thôi”
Hai mắt La Quốc Hùng lập tức lóe sáng “Ý hay, vậy thì còn chờ gì nữa, bắt tay
vào làm thôi, Cẩm Tú chắc chắn sẽ hiểu ý mà yểm trợ cho chúng ta”
“Được” Triệu Dũng gật đầu rồi bổ sung thêm một câu “Tốt nhất, ba chúng ta chia
ra làm ba hướng tiến công, và nhớ là cuối thấp đầu xuống, đừng có lôm nhôm làm
bia tập bắn của bọn chúng”
“Hiểu!”
Thế la ba người liền chia ra, La Quốc Hùng bắt đầu vung đao bổ nát cái tủ gỗ
ngay bên cạnh, hướng phía tây của căn phòng đá mà thẳng tiến.
Song đao của Triệu Dũng thì tựa như cái máy chém tốc độ cao, trực chỉ hướng
tây nam.
Còn Đăng Dương cũng lấy ra Bạch Tuyết Kiếm của mình, ra sức đập nát từng cái
tủ gỗ chặn đường, phương hướng là tây bắc.
Và tất nhiên, cả ba hướng này đều nhắm vào vị trí đại khái của những tên võ
giả còn lại thuộc tiểu đội Vương Tinh mà tiến công, từng bước ép đến.
Ở phía xa, ẩn sau một góc tủ gỗ, nhìn thấy từng hàng, từng hàng tủ gỗ lần lượt
bị ba người Đăng Dương phá hủy, đôi môi đỏ thắm của Cẩm Tú hơi cong lên, nở nụ
cười say đắm vô cùng quyến rũ “Trận chiến dài dòng này cũng nên kết thúc rồi”
Tiếng cười vừa dứt, tên liền lắp lên dây cung, được nàng ra sức kéo một cái,
nhắm một góc 30 độ rồi nhẹ nhàn buông tay.
Vèo!
Mũi tên bắn ra tựa như ánh sao băng cắt ngang bầu trời, bay vút cực nhanh theo
một đường cong tuyệt đệp, rồi dũng mãnh và tràng đầy uy lực liên tiếp xuyên
thủng ba cái tủ gỗ, vững vàng cắm xuống mặt đất.
Mà cái tủ gỗ cuối cùng bị mũi tên xuyên phá lại chính là vị trí ẩn nấp của một
trong ba tên võ giả còn lại, cũng chính là tên Đầu Mào Gà
Đầu Mào Gà nhìn mũi tên vừa sượt qua vai mình, cắm xuống mặt đất ngay trước
mặt, trong tâm nhất lên một trận lạnh toát mà chửi đổng một câu “Tổ cha nó”
Một tên võ giả khác vừa định ló đầu ra dương cung đáp trả nhưng khi nhìn thấy
từng hàng, từng hàng tủ gỗ bên mạn phải thi nhau sụp đổ thì liền rụt cổ lại,
chân tay bắt đầu run rẫy nhìn Đầu Mào Gà nói vội
“Đầu Mào Gà lão nhị, mẹ nó, bọn chúng đang phá nát tủ gỗ mà tiến về phía chúng
ta kìa, làm sao giờ?”
Đầu Mào Gà trừng mắt nhìn tên võ giả đang run lên vì sợ hãi, khinh bỉ nói “Ngu
ngốc, mấy cái tủ gỗ bị phá hủy đó chính là do Vương lão đại đang kịch chiến
với bọn chúng mà gây ra đấy. Chúng ta cứ việc ở đây bắn tên áp chế cung thủ
của bọn chúng là được”
Đầu Mào Gà vừa dứt lời, một tên võ giả khác đã hốt hoảng giải thích “Không
phải đâu, Gà ca cứ nhìn đi, hoàn toàn không có bóng dáng của người phe ta chứ
đường nói chi là Vương lão đại, ta chỉ thấy lấp ló ba bóng người lạ mặt mà
thôi. Sợ rằng bọn Vương lão đại đa phần là đã thất thủ rồi”
“Sao lại thế được, Vương lão đại có cảnh giới Võ Sư sơ cấp cơ mà!”
Đầu Mào Gà vẫn còn không tin, thò đầu ra khỏi tủ gỗ nhìn đến phía trước, tiếp
đến hắn nhanh chóng tận mắt chứng thực những lời nói của hai tên võ giả kia,
trong khói bụi mịt mù, chỉ có thấp thoáng ba bóng người lạ mắt mà thôi, nào có
hình ảnh Vương lão đại của bọn hắn.
“Làm sao có thể, không phải tiểu Linh ngươi đã bảo đám người kia chỉ có một Võ
Sư sơ cấp thôi sao? Nhưng mà trong giới Võ Sư sơ cấp, Vương lão đại chính là
thuộc hạng đứng đầu, sao có thể thua được chứ? Có phải ngươi đã tính lầm rồi
không? Có phải bọn chúng có đến hai tên Võ Sư sơ cấp?” Đầu Mào Gà nói với
giọng không tưởng, ánh mắt đỏ hau như dã thú nhìn thẳng vào một trong hai tên
võ giả mà chất vấn.
Tên võ giả gọi tiểu Linh kia lúc này cũng không biết phải giải thích như thế
nào mới đúng, bởi khi hắn tiên hành kiểm tra, thật dùng chỉ có dấu vết của một
tên Võ Sư sơ cấp thôi a. Theo như vết tích để lại hiện trường, cũng chính tên
Võ Sư sơ cấp này đã trực tiếp giết chết ba con Thái Thản Cực Viên cái, đồng
thời ra đòn dứt điểm hai con Thái Thản Cực Viên còn lại, bao gồm cả con đực
đầu đàn.
Làm gì có dấu vết của một tên Võ Sư sơ cấp thứ hai đâu!
Ngẫm một chút, hắn chỉ có thể miễn cưỡng nói ra một lý do mà hắn cho là hợp lý
nhất
“Có thể trong di tích này vẫn còn một tiểu đội thứ ba tồn tại, và tiểu đội này
chắc chắn mạnh hơn hẳn tiểu đội giết chết bầy Thái Thản Cực Viên cũng như tiểu
đội Vương Tinh chúng ta. Hoặc cũng có thể là chính tiểu đội săn giết Thái Thản
Cực Viên sau khi đi vào di tích thì gặp được kì ngộ, sau đó thì thực lực tăng
mạnh, sinh ra thêm một tên Võ Sư sơ cấp thứ hai nữa.”
Thấy lửa đã đốt đến đít rồi mà hai người Đầu Mào Gà vẫn còn tranh luận, tên võ
giả còn lại gấp đến độ vò đầu bức tai, quát lớn
“Bây giờ mà còn lý do lý trấu cái gì nữa, nhìn tình hình này, bọn Vương lão
đại chắc chắn là gặp chuyện chẳng lành rồi, chúng ta tốt nhất là nên lo cho
thân minh đi thì hơn. Đầu Mào Gà lão nhị, mau rút thôi.”
Tiểu Linh nghe thế cũng liên tục gật đầu tán thành “Đúng… đúng… đúng. Chạy
thôi, không chạy là chết cả lũ”
Đầu Mào Gà nhìn hai tên thuộc hạ đã thoái chí, đắng đo một hồi chỉ có thể cắn
răng nói “Được, chạy thì chạy!”
Dứt lời, Đầu Mào Gà lập tức không chần chừ nữa mà phóng khỏi nơi ẩn nấp, hướng
về phía đường hầm dẫn ra ngoài mà chạy như bay.
Hai tên võ giả thấy vậy thì như được đại xá, cắm đầu chạy theo.
Tuy nhiên ngay tại lúc hai tên võ giả vừa rời khỏi chỗ ẩn nấp thì một mũi tên
sắc lạnh đã xé gió phóng đến, xuyên thủng đùi của một tên võ giả, làm cho hắn
kêu lên một tiếng đau đớn, té rầm xuống đất.
“Tiểu Linh, Đầu Mào Gà lão nhị, cứu ta, ta không muốn chết, mau cứu ta, cứu ta
với!” tên võ giả ôm cái chân bị thương, vừa cố gắng bò lết về phía thông đạo
tối đen như mực, vừa không ngừng gào to cầu cứu trong vô vọng.
Thế nhưng Đầu Mào Gà và tiểu Linh chính là một đi không trở lại.