Người đăng: shennamasiro
Trong lúc Đăng Dương và Trọng Tuấn chờ đợi, tiểu đội Vương Tinh đã càng lúc
càng tới gần.
Rồi đột nhiên ‘A!’ một tiếng hét đau đớn cất lên, một tên trong số tên bảy võ
giả đang xông đến đã trúng phải ám tiễn của Cẩm Tú, nhất thời khiến cho cả đám
người trở nên náo loạn, nhao nhao nép người sau những cái tủ gỗ mà ẩn nấp.
Riêng Vương Nguyên Bân bởi vì đã là Võ Sư nên không hề cố kỵ, nhắm thẳng hướng
Cẩm Tú vừa bắn tên ra là phóng lên như một con liệp báo, tốc độ nhanh đến
không tưởng.
Vừa đi Vương Nguyên Bân còn không quên la lớn “Tên cung thủ này để ta, Bạch
Nhãn, ngươi tiếp lãnh đạo mọi người chăm lo bốn tên còn lại”
“Rõ, Vương lão đại!” Bạch Nhãn cười lạnh tràn đầy tự tin. Bọn hắn có 6 người,
hơn nữa hắn còn là một Võ Giả cao cấp, đối với bọn hắn, việc giải quyết bốn
tên vỏ giả là vô cùng dễ dàng.
Thế nhưng vào lúc Bạch Nhãn tự tin nhất, biến cố lại đột nhiên phát sinh.
“Thời cơ đến, ra tay!” Cảm nhận được thời điểm thích hợp đã đến, Đăng Dương
liền quát khẽ, dẫn đầu lao ra khỏi vị trí mai phục, rút ra trường kiếm hắc sắc
Bình Minh, từ một cái tủ gỗ bên mạn trái mà lao đến.
Đăng Dương vừa lao ra, Trọng Tuấn lập tức theo sau, trường thương Địa Nguyên
Binh trên tay phá không đâm ra, dù không thể thi triển được võ kỹ nhưng vẫn
hung mãnh và lăng lệ vô cùng.
“Địch tập kích!”
Bổng nhiên bị đánh úp, vài tên võ giả thuộc tiểu đội Vương Tinh liền kinh ngạc
gào lớn, bất quá bọn chúng cũng không hề có chút sợ hãi gì, thấy Đăng Dương
cùng Trọng Tuấn đánh đến thì lập tức thúc dục đấu khí, vung binh khí lên đáp
trả, lực lượng mười phần.
Nếu như lúc thường, bọn hắn phản ứng như thế là không sai, dù sao bên hắn đông
người hơn, 6 chọi 2, không cần nghĩ cũng biết bên nào chắc thắng. Thế nhưng
hôm nay lại không bình thường, lúc này trên tay hai người Đăng Dương không
phải là Nhân Nguyên Binh mà chính là Địa Nguyên Binh uy lực cường đại.
Bọn chúng không tiến hành tránh né mà dám dùng Nhân Nguyên Binh để ngạnh kháng
với Địa Nguyên Binh chính là tìm chết.
Chỉ thấy kiếm, thương vừa chém vừa đâm ra, trong ánh mắt kinh hãi cùng không
thể tin nổi của hai tên võ giả thuộc tiểu đội Vương Tinh, dễ dàng phá hủy vũ
khí của bọn chúng như cắt đậu hủ, sau đó lực đạo không giảm mà đâm thẳng lên
cơ thể bọn chúng, tựa như dùng thái đao bổ đôi dưa hấu, máu đỏ lập tức phung
trào.
Hai tên, một tên bị Đăng Dương chặt đứt cả cánh tay mà một phần bả vai, thương
thế cực nặng, dù có kịp thời cứu chữa cũng chưa chắc bảo toàn được tính mạng.
Một tên khác thì thảm hơn, lồng ngực bị trường thương của Trọng Tuấn đâm ra
một cái lỗ lớn, từ trước ra sau, chết ngay tức khắc.
Chỉ trong nháy mắt bị giết hai người, sáu tên võ giả tiểu đội vương tinh nay
chỉ còn bốn tên, bấy quá bốn người này, ai nấy đều không phải là đèn cạn dầu,
cho nên Đăng Dương và Trọng Tuấn cũng không dám nán lại lâu, thành công tập
kích liền nhanh chóng rút lui.
Nhìn hai tên thuộc hại bị tích tắc giết chết ngay trước mắt mình, Bạch Nhãn đỏ
bừng hai mắt vì tức giận, điên cuồng quát lớn
“Còn đứng đó làm gì, mau đuổi theo cho ta, băm thây bọn chúng thành trăm vạn
mảnh, báo thù cho hai vị huynh đệ!”
“Rõ!”
Cũng giống Bạch Nhãn, ba tên võ giả còn lại thuộc tiểu đội Vương Tinh lúc này
cũng đã nộ khí xung thiên, tức giận đến máu huyết sục sôi, bởi vậy tên nào tên
nấy đều bùng nổ hết sức mạnh cũng như đấu khí, dùng tốc độ nhanh nhất của mình
mà đuổi theo bóng lưng lập lòe giữa vô số tủ gỗ của Đăng Dương và Trọng Tuấn.
Vừa cắm đầu chạy vừa hé mắt nhìn lại tiểu đội Vương Tinh đang không ngừng truy
đuổi phía sau, Đăng Dương nghĩ nghĩ liền đề nghị “Trọng Tuấn ca, hay là chúng
ta tách nhau ra chạy trốn, như thế bọn chúng chắc chắn cũng sẽ tách ra. Khi đó
mỗi người đối phó với hai tên, đơn giản hơn là hai đấu bốn.”
Trọng Tuấn nghe vậy, hơi ngẫm một chút thì gật đầu “Cũng được, có thanh trường
thương Địa Nguyên Binh này, ta một đấu hai thì không vấn đền gì, chỉ mà cảnh
giới của đệ hơi…”
Chữ ‘thấp’ còn chưa nói ra khỏi mồm, Trọng Tuấn chợt nhớ lại biểu hiện kinh
người của Đăng Dương trong trận chiến với Thái Thản Cực Viên thì liền cảm thấy
bản thân lo lắng cho Đăng Dương là quá mức dư thừa. So về uy lực võ kỹ, hắn
còn thua Đăng Dương một bậc a.
Nghĩ vậy, Trọng Tuấn khẽ gật đầu “Không có gì đâu, bây giờ chúng ta liền tách
ra hay sao?”
“Đúng vậy! Ca bên trái, ta bên phải, chút may mắn!” Đăng Dương cười nói
“Ngươi cũng vậy!” Trọng Tuấn cũng cười
Dứt lời, cả hai người lập tức tách ra, phân biệt theo hai hướng trái phải mà
lao đi.
Thấy kẻ địch thế nhưng lại lựa chọn tách rời, Bạch Nhãn thầm cười lạnh, quát
“Uyển Quân, Văn Tân, Tấn Đạt, ba người các ngươi đuổi theo thằng bên trái, tên
bên phải để ta lo”
Ba tên võ giả kia nghe vậy thì cũng không có dị nghị gì, lập tức chuyển hướng
đuổi theo Trọng Tuấn. Còn Bạch Nhãn tất nhiên là trực chỉ Đăng Dương mà truy
theo, bản thân cấp bậc của hắn đã là Võ Giả cao cấp, chỉ cần đối thủ không
phải là Võ Sư thì một mình hắn là dư sức làm gỏi.
Đăng Dương và Bạch Nhãn, hai kẻ người đuổi ta truy một hồi thì Đăng Dương bất
ngờ dừng lại, chuyển từ thế bị động chạy trốn sang phản không, chân phải khẽ
ra lực điểm vào một cái tủ gỗ, cả người bay lên không trung ba – bốn mét, sau
đó liền từ trên không trung, hai tay rút ra Bạch Tuyết Kiếm vẫn luôn luôn treo
trên lưng, mạnh mẽ bổ một chiêu Thiên Lôi Nhất Kích uy lực nhất của mình.
Âm thanh sấm rền bùng nổ, lưỡi kiếm tràng ngập lôi điện lập lòe, mang theo khí
thức hủy diệt chém thẳng vào người Bạch Nhãn.
Đăng Dương trở đầu tấn công quá mức đột ngột, trong khi đó bản thân Bạch Nhãn
bởi vì lực quán tính lao đến trước quá lớn mà không thể dừng lại kịp. Và mặc
dù hắn cảm nhận được khí tức uy hiếp mãnh liệt đến từ một kiếm của Đăng Dương
nhưng vẫn phải bất đắc dĩ mà vung trường kiếm của mình là một thanh Nhân
Nguyên Binh không tồi ra đón đỡ.
Ngay tức khắc, kiếm kiếm giao nhau phát ra âm thanh chát chúa, Bạch Nhãn lập
tức bị lực đạo không tưởng của Thiên Lôi Nhất Kích đánh cho bay thẳng ra sau,
cơ thể liên tiếp tông ngã hàng loạt tủ gỗ, khóe miệng tràn ra một tia máu, hơi
thở đứt quản, bàn tay nắm trường kiếm cũng đã rách nát tả tơi, hơn nữa bởi vì
lôi điện thiêu đốt mà đã bốc mùi cháy khét.