Người đăng: shennamasiro
Mãi một lúc, Triệu Dũng mới khép miệng lại, khôi phục tâm tình, thế nhưng ánh
mắt vẫn tràn ngập kích động mà cười nói
“Địa Nguyên Binh là tên gọi một cấp độ của binh khí!”
Đăng Dương hơi giật mình “Tên gọi cấp độ binh khí, ý của Triệu ca là cấp độ
cao hơn những binh khí phổ thông sao?”
La Quốc Hùng cũng cười cười, tiếp lời giải thích
“Không sai, binh khí của võ giả thông thường được chia làm ba cái cấp bậc cơ
bản gồm: binh khí Phổ Thông, Nhân Nguyên Binh và Địa Nguyên Binh”
“Trong đó cấp bậc Phổ Thông chính là những binh khí bình thường nhất, được
những thợ rèn bình thường chế tạo ra từ sắt thép nguyên bản, ngoài sắc bén một
chút ra thì không còn tác dụng gì khác.”
“Trên binh khí Phổ Thông một bậc là Ngân Nguyên Binh, cũng chính là thanh
trọng kiếm của ngươi, chiến đao của ta, trường thương của Trọng Tuấn. Binh khí
bậc này hoàn toàn là do Chế Khí Sư dùng nguyên liệu là kim loại tinh luyện
cộng, Tinh Hoa Thạch và nguyên liệu lấy từ cơ thể quái thú, kết hợp với nhau
chế luyện mà thành. Ngoài độ cứng cáp và dẻo dai hơn xa binh khí Phổ Thông,
Nhân Nguyên Binh còn có khả năng cho phép đấu khí của võ giả lưu chuyển bên
trong để tung ra các chiêu thức võ kỹ uy lực tuyệt luân”
“Thêm một cái cấp bậc nữa chính là Địa Nguyên Binh. Cũng giống như Nhân Nguyên
Binh, Địa Nguyên Binh cũng được chết tạo tự kim loại tinh luyện, Tinh Hoa
Thạch và nguyên liệu quái thú nhưng đều thuộc loại cao cấp hơn rất nhiều. Hơn
nữa, điều làm Địa Nguyên Binh trở nên đặc biệt là nó đã sinh ra linh tính của
riêng mình, có thể chủ động hấp thu đấu khí trong thiên địa, lúc chiến đấu sẽ
cùng chủ nhân đồng thời bộc phát ra, cường hóa uy lực của võ kỹ lên đến mấy
lần. Đồng thời bởi vì đã sinh ra linh trí, Địa Nguyên Binh còn có thể tâm ý
tương thông với chủ nhân của mình, ra chiêu như nước chảy, mây trôi, làm việc
gì cũng vô cùng dễ dàng”
Nói đến đây, La Quốc Hùng lại chỉ tay vào một thanh kiếm đặt trên giá binh
khí, cười nói
“A Dương, ngươi thấy những lưu quang đanh lập lòe chuyển động trên thanh kiêm
này không, đó là do bọn chúng đang hấp thu đấu khí trong thiên địa đấy. Tất cả
những thanh vũ khí tại đây, toàn bộ đều là Địa Nguyên Binh cả đấy, ha ha ha,
lần này chúng ta thực sự là giàu to rồi!”
Nghe La Quốc Hùng đơn giản giải thích sơ qua một lượt về Địa Nguyên Binh, ánh
mắt đang điềm tĩnh của Đăng Dương liền biến thành kinh ngạc sau đó trở thành
phi thường kích động mà nhìn chằm chằm vào vô số Địa Nguyên Binh trước mặt.
Hắn không nhịn được mà phun ra một câu chữi thề “Mã cha nó, bấy nhiêu đây Địa
Nguyên Binh, cái thế lực này khi còn ‘sống’, rốt cuộc là mạnh mẽ đến mức nào
mới được?”
Tuy nhiên kích động thì kích động, Đăng Dương vẫn không đến mức mất cả lý trí
mà cứ thế lao đầu đên cướp đoạt, cẩn thận nhắc nhở “Mọi người cẩn thận có
bẫy!”
Cẩm Tú nghe Đăng Dương nói, ánh mắt lúc này cũng đã khôi phục một hai, thầm
gật đầu đồng ý “Tiểu Dương Dương nói không sai, hai cái bẫy giết người vẫn còn
trước mắt đó, ai biết được cái thế lực tạo dựng nơi này còn để lại hậu chiêu
gì không chứ! Mọi người cẩn thận là vẫn hơn”
La Quốc Hùng kéo Trọng Tuấn lui lại vài bước, nghiêm nghị nói “Vậy thì tất cả
phải dựa vào nàng rồi!”
“Yên tâm, cứ để ta, mọi người lùi lại sau mấy cái tủ gỗ cho chắc ăn” Cẩm Tú
mỉm cười tự tin.
Đăng Dương gật đầu, cùng Triệu Dũng và hai người La Quốc Hùng nhanh chóng lùi
lại phía sau, nép người núp sau một cái tủ gỗ.
Cẩm Tú cũng lùi lại bên cạnh hàng tủ gỗ, lắp tên lên cung, kéo mạnh rồi buông
tay.
Trong tâm trạng căn thẳng của cả năm người, mũi tên phá không bay ra, sượt qua
không trung, đâm nhạm vào một lưỡi rìu lớn được treo trên cao, phát ra âm
thanh lanh lảnh rồi vô lực rơi xuống mặt đất. Cả quá trình không hề có bất cứ
hiện tượng kỳ lạ nào xảy ra.
“Để ta thử thêm vài lần nữa cho chắc!”
Cẩm Tú tiếp tục bắn ra thêm mười mấy mũi tên nữa, có mũi bắn vào binh khí đặt
trên giá rồi rơi xuống đất, có mũi xuyên qua lỗ hổng của giá gỗ, găm vào bức
tường đá cuối căn phòng, có mũi thì cắm chặt vào giá gỗ.
Và tất cả từ đầu đến cuối đều không có một cái bẫy nào được kích hoạt, mọi thứ
đều cực kỳ bình thường.
Cẩm Tú thu cung lại, môi đào khẽ nói “Xong rồi, hoàn toàn không có cái bẫy
nào”
Mọi người nghe vậy, tâm trạng lập tức vui mừng, duy chỉ có Triệu Dũng luôn
luôn cẩn trọng là còn chưa chắc lắm
“Để ta thử lại lần cuối cho chắc cú!” Triệu Dũng vừa nói, ba cuốn sách cũ
trong tay hắn liền phá không bay ra, lần lược bịch… bịch… bịch… liên tiếp đậm
mạnh vào kệ binh khí rồi bạch bạch rớt xuống đất.
Vấn không có chuyện gì xảy ra.
Đến lúc này, Triệu Dũng mới tươi cười nói lớn “Ha ha, lần này thì chắc chắn
không sai rồi, mọi người, thu chiến lợi phẩm thôi”
“Ha ha ha, được!”
“Cứ để ta, lần này giàu to rồi!”
Bốn người Đăng Dương liền vui vẻ cười lớn, đi ra khỏi tủ gỗ, tiến thẳng đến kệ
vũ khí, ai nấy đều đã có đích ngắm của mình.
La Quốc Hùng tất nhiên là chạy đến nơi đặt một thành đại đao xích hồng hỏa
diễm, còn Cẩm Tú thì nhanh tay cầm lấy một thanh cường cung màu tím lấp lánh
như ngọc, chiều cao của cây cung tính ra cũng ngang bằng nàng.
Mà Đăng Dương, mục tiêu của hắn chính mà một cặp song kiếm đặt cạnh nhau. Cả
hai thanh giống y hệt nhau về ngoại hình lẫn hoa văn, đều toàn thân phủ một
màu đem nhám và có hoa văn mặt trời ánh bạc ở phần bảo vệ tay. Khác biệt duy
nhất giữa bọn chúng chính là một thanh là trường kiếm, một thanh là trọng
kiếm.
Trường kiếm dài 1,1 m, lưỡi sắc và có chuôi bảo vệ. Trọng kiếm dài 1,7 m, lưỡi
cùn và không có chuôi. Cả hai đều có quang mang màu trắng bạc lưu chuyển trên
thân vô cùng đẹp mắt.