Khoái Cảm Giết Chóc


Người đăng: shennamasiro

Chạy được vài trăm mét rồi thuận lợi trốn vào một ngõ tối, sau đó lại men theo
những con hẻm lằng nhằng như mê cung, Đăng Dương cuối cùng cũng về lại quán
trọ của mình.

Vào trong phòng, cẩn thận đóng kín cửa, liên tục hớp lấy mấy ngụm trà, Đăng
Dương mới hoàn toàn thả lỏng tâm tình căng thẳng.

Tiếp đến, đôi môi hơi mỏng của hắn khẽ nở nụ cười lạnh lẽo

“Quao! Thật không ngờ, đúng là thật không ngờ, ha ha, ha ha ha, mu ha ha ha
ha. Chỉ chọn đại hai con mồi để ra tay, thế nhưng cả hai lại đều là Võ Giả
trung cấp, mẹ kiếp, để xem thử lần này đám Lôi gia chó má các ngươi cảm thấy
như thế nào, có xé ruột xé gan hay là không?”

< < Chủ nhân, thần kinh ngài hiện tại đang rất kích động, khẩn xin hãy chú ý
áp chế xuống > >

Bổng nhiên nghe âm thanh nhắc nhở của AI, Đăng Dương tự nhiên cảm thấy giật
mình, sau đó ánh mắt lại có chút mờ mịt lẩm bẩm

“Vừa rồi? Mình là làm sao thế? Sao lại điên cuồng như vậy?”

Giết chết hai tên Võ Giả trung cấp của Lôi gia không khác gì chặt mạnh một
nhát đao vào bộ rễ của Lôi gia, Đăng Dương cực kỳ vui mừng và kích động là lẽ
dĩ nhiên. Thế nhưng bên trong sự kích động đó còn sinh ra sự điên cuồng, tính
cách mà xưa nay chưa từng xuất hiện trên người hắn.

Ông nội bị người Lôi gia hại chết, báo thù là lẽ tất nhiên mà phận làm cháu
như hắn bắt buộc phải làm. Tuy nhiên để một tên tiểu tử không có nội tình thâm
hậu, lại không có đại thế lực chống lưng đằng sau và càng không phải là tuyệt
thế thiên tài đi làm việc đó, xem ra có chút khó khăn.

Đăng Dương hắn chỉ có một duy nhất một cái hệ thống hổ trợ và tất cả mọi
chuyện đều phải dựa vào chính bản thân mình thực hiện. Bời vậy, hắn biết rõ và
rất rõ nếu muốn tiêu diệt Lôi gia báo thù cho ông, hắn không được phép như một
con chó điên cắn càng, phải luôn luôn giữ một cái đầu thật lạnh và tính toán
thật chi li từng đường đi nước bước.

Nếu không cẩn trọng và có sơ sót xảy ra, hắn tất yếu sẽ phải trả giá bằng mạng
sống của chính mình.

Hắn không được điên cuồng, thế nên sự điên cuồng vừa rồi bổng nhiên xuất hiện
trong con người hắn đã làm cho hắn vô cùng sợ hãi.

Như hiểu rõ sự nghi hoặc của Đăng Dương, AI chậm rãi nói

< < Chủ nhân, ngài vừa rồi bổng nhiên bộc phát sự điên cuồng chính là vì sát
khí của ngài đã ăn mòn lý trí > >

“Sát khí ăn mòn lý trí?”

Đăng Dương ngạc nhiên, thoán ngẫm nghĩ một chút lại nói

“Sát khí ăn mòn lý trí, cái này ta đã từng nghe người khác kể qua, giống như
những đại ma đầu giết người không gớm tay, vô cùng khát máu và điên cuồng.
Giết chóc càng nhiều, sát khí sẽ càng thịnh và cuối cùng nó lớn đến nổi võ giả
không cách nào áp chế được, đến lúc đó, sát khí sẽ biến thành một nhân cách
khác của họ, chiếm đoạt lấy quyền kiểm xoát thể xác. Bản tính của loại nhân
cách này chỉ có duy nhất hai thứ: điên cuồng và khát máu”

Nói đến đây, Đăng Dương hơi dừng lại rồi nói tiếp với vẻ khó hiểu

“ Trên lý thuyết thì là như thế. Nhưng khi ta chém giết quái thú, sát khí ta
cảm nhận được vô cùng nhỏ bé, nếu nói số sát khí này có thể ăn mòn lý trí của
ta chính là còn xa xa chưa đủ. Vậy mà thời gian chỉ trôi qua chưa đến năm
ngày, ta cũng chỉ giết 6 người của Lôi gia gồm 2 tên hộ vệ và 4 võ giả, số
lượng vẫn còn kém số quái thú mà ta đã giết rất nhiều lần, thế thì tại sao sát
khí mà ta cảm nhận vừa rồi lại mạnh mẽ đến như vậy? Thậm chí còn ăn mòn lý trí
của ta, khiến cho ta trở nên điên cuồng?”

< < Đơn gian thôi, tất cả đều phụ thuộc vào hai chữ ‘Khoái Cảm’ > >

“Khoái cảm? Là thế nào?” Đăng Dương mờ mịt hỏi

< < Nói chính sát hơn chính là ‘ Khoái Cảm giết chóc’. Ngài chém giết quái thú
sinh ra ít sát khí là bởi vì khi giết bọn chúng, ngài không cảm thấy khoái
cảm, không cảm thấy đã, không cảm thấy sướng. Ngài giết quái thú thuần túy chỉ
là muốn gia thăng cấp độ, gia tăng chỉ số thành thạo của võ kỹ mà thôi > >

< < Ngược lại, khi ngài giết người của Lôi gia, bất kể là người thường hay là
võ giả, ngài thực hiện hành vi này chính là vì báo thù, vậy cho nên mỗi khi
một người Lôi gia ngã xuống dưới tay ngài, ngài sẽ cảm nhận được sự khoái cảm,
thỏa mãn cùng sung sướng, đồng thời theo sự gia tăng của khoái cảm giết chóc,
khát khao trả thù và chém giết của ngài sẽ ngày một mạnh lên. Cũng chính vì
thế, sát khí sinh ra sau mỗi lần giết chóc kẻ thù sẽ tăng lên theo cấp số
nhân, nhiều hơn rất rất nhiều khi săn giết quái thú. > >

Đăng Dương nghe vậy, vầng tráng tức khắc nhăn lại “Nói như vậy thì nếu ta cứ
tiếp tục trả thù Lôi gia, ta sẽ biến thành một đại ma đầu giết người không gớm
tay?”

< < Theo lý thuyết thì đúng là như vậy > > AI trả lời với âm điệu điện tử
không một chút cảm xúc

“Ý của ngươi là ta phải từ bỏ việc trả thù cho ông nội?” Đăng Dương gằng từng
chữ một, đôi mắt bắt đầu nổi lên chằn chịt gân máu đỏ hau.

< < Cũng không hẳn là như vậy > >

“Hử?” hai hàng lông mày trên tráng Đăng Dương tức khắc giãn ra

< < Vẫn có vài cách để ngài vừa tiếp tục trả thù cho ông nội nhưng vẫn kiềm
chế được sát khí của bản thân > >

“Nói rõ ràng thử xem nào?” Đăng Dương hỏi gấp

< < Theo như thông tin có trong hệ thống, thì thông thường có hai cách để giải
quyết tình trạng này > >

< < Cách thứ nhất là tu luyện linh hồn, rèn luyện cho thần trí của mình vô
cùng kiên cố cùng cường đại, từ đó sử dụng sức mạnh của tâm trí khống chế sát
khí. Nếu làm theo cách này, chủ nhân chỉ cẩn tìm cách gia tăng chỉ số Trí Tuệ
là được > >

“Cách này tính ra lại vô cùng đơn giản, mình chỉ cần tăng cấp rồi sử dụng điểm
thiên phú cộng vào chỉ số Trí Tuệ là được. Thế nhưng nếu làm như vậy, con
đường tu luyện của mình bắt buộc sẽ đi vào ngã rẽ, dù sao mình phát triển là
đi theo lớp Hiệp Sĩ còn Trí Tuệ là thuộc lớp Pháp Sư” Đăng Dương lẫm bẩm suy
nghĩ, thầm tính toán thiệt hơn

Một lát sau, hắn nói tiếp

“Cách thứ nhất đúng là đơn giản nhưng không phải là cách tối ưu nhất, AI,
ngươi nói cách thứ hai thử xem!”


Hào Quang Mặt Trời - Chương #67