Vết Thương Của Cổ Nguyệt


Người đăng: shennamasiro

‘Tròn hai ngày, hơn 60 Hồn Tinh, trung bình một ngày, ngưng tụ được khoản 30
Hồn Tinh, nửa ngày là 15 Hồn Tinh, còn một buổi là cỡ 7 hoặc 8 Hồn Tinh’

Cảm thụ linh hồn lực trong cơ thể vẫn mênh mông cường đại, mặc dù đã giải trừ
kỹ năng Báu Vật Chúc Phúc, Đăng Dương thoáng vui vẻ, hài lòng mỉm cười

‘Tuy tốc độ không nhanh như lần đầu tiên lu luyện với Tổ Hồn, với 23 viên Hồn
Tinh được ngưng tụi thành công chỉ trong vòng một giờ đồng hồ, nhưng theo hiệu
xuất ngưng tụ Hồn Tinh hiện tại, thì chỉ cần chưa đến nửa năm, mình sẽ tích
lũy đủ 1000 Hồn Tinh, đồng thời thuận lợi bước chân qua cánh cửa Thiên Tinh
Hồn Sư’

‘Đáng tiếc, trong hai ngày này, dù đã rất cố gắng, mình vẫn không thể nào tiếp
tục tiến hóa phầm chất Thiên Sinh Hồn Tinh thêm một bậc, từ Hồng Hà Hồn Tinh
lên thành Tử Kình Hồn Tinh. Lại càng chẳng phân tích thêm được bất kỳ một áo
nghĩa linh hồn nào khác từ Tổ Hồn’

‘Xem ra là đúng như những gì Cổ Nguyệt đã nói, tâm trí của mình còn quá yếu ớt
so với Tổ Hồn, không thể đào bới nhiều hơn những gì vược quá khả năng nhận
thức của bản thân. Tựa như một cái cuốc sắt, chỉ có thể từ từ cuốc từng viên
quặng một, lấy tích lũy thời gian để làm giàu, chứ chẳng thể nào đọ được năng
xuất làm việc với các loại máy móc khai thác quặng chuyên dụng’

‘Mà với khả năng hiện tại của mình, việc giải mã thành công Áo Nghĩa Linh Hồn
– Nhận Thức Tử Vong đã là giới hạn tối đa, có muốn hơn cũng hơn không được’

Trong lúc Đăng Dương đang lẩm bẩm một mình, Cổ Nguyệt lơ lửng bên cạnh cũng đã
kết thúc quá trình tu luyện của bản thân, quay ra nhìn Đăng Dương, cười hỏi

‘Đang nghĩ gì thế Dương ca? Lại là chuyện tốc độ tu luyện không như ý muốn à?’

Đăng Dương nghe vậy thì lắc đầu, nhưng rồi sau đó lại gật đầu ‘Đúng thế, hài…
cũng không phải là ta tham lam gì đâu, nhưng mà bước đầu tiên khai thác Tổ Hồn
thuận lợi như vậy đã khiến cho ta có hi vọng rất nhiều. Thế rồi từ lần khai
thác thứ hai trở đi, tốc độ tu luyện đã sụt giảm đáng kể, toàn bộ đều hoàn
toàn thua xa lần khai thác đầu tiên, nói gì thì nói chứ làm sao mà không cảm
thấy hụt hẫng cho được’

Cổ Nguyệt cười hì hì nói ‘Em cũng đã nói rồi, lần đầu tiên thuận lợi, đó là
bởi vì khi đó bụng của ca còn trống, cho nên có thể ăn được rất nhiều cơm. Còn
bây giờ, bụng của ca đã no rồi, muốn ăn nhiều như lúc đói thì làm sao mà được
chứ? Chỉ có thể cắn từng ngụm nhỏ mà thôi’

‘Về phần muốn ăn nhiều hơn, vậy thì trước tiên, ca phải làm cho khoang bụng
của mình to ra cái đã, cũng chính là mở rộng không gian linh hồn, tăng cường
tâm trí, đến lúc đó, ca muốn ăn bao nhiêu thì ăn, nghiên cứu bao nhiêu Áo
Nghĩa Linh Hồn cũng được’

‘Cái này, ta biết mà, em cũng không cần phải nhắc lại đâu, bất quá… mà thôi,
được rồi, nói nhiều cũng vô ích!’ Đăng Dương chán chường thở dài, sau đó lại
hỏi

‘Còn em thì sao, Cổ Nguyệt, thương tổn linh hồn đã hoàn toàn bình phục hết
chưa?’

Nét mặt Cổ Nguyệt có phần vui vẻ, tươi cười đáp ‘Nhờ sự lợi hại của Tổ Hồn,
toàn bộ thương tổn linh hồn của em đã gần như đã hồi phục 99,99%, cũng xem như
là tiệm cận thời kỳ đỉnh cao rồi’

Đăng Dương ngạc nhiên ‘Sao lại 99,99%, vậy 0,01% còn lại thì thế nào? Chẳng lẽ
còn có loại tổn thương linh hồn nào mà Tổ Hồn không chữa trị được?’

Trái với bộ dạng ngạc nhiên và lo lắng của Đăng Dương, bộ dạng Cổ Nguyệt lại
cực kỳ vô tư lự, tựa hồ không quan tâm lắm, nhún vai nói

‘0,01% còn lại chưa hoàn toàn bình phục là do trong linh hồn của em, vẫn còn
ẩn chứa một tia oán niệm chưa chịu tiêu tan của kẻ địch năm xưa’

‘Tên nào vậy? Lại là Thiên Long Vương à?’ Đăng Dương hỏi vội

‘Không, tên Thiên Long Vương yếu nhớt kia làm gì có cửa khiến em bị thương
chứ’ Cổ Nguyệt lắc đầu, đính chính nói

‘Tia oán niệm này là đến từ một kẻ khác lợi hại hơn nhiều, gọi là Hải Vương,
một con cá đuối vua biển khổng lồ với nọc độc linh hồn vô cùng ghê tởm’

‘Hải Vương, chính là Thú Vương ở dưới biển sao? Còn về nọc độc, có phải mà cái
gai nhọn thường hay mọc ra ở đuôi của cá đuối đúng không?’ Từ lời nói của Cổ
Nguyệt, Đăng Dương đã dần dần mường tượng ra hình ảnh của Hải Vương trong đầu

‘Đúng đấy, Dương ca, chính là nó!’ Cổ Nguyệt thoáng hồi tưởng lại trận chiến
cuối cùng của mình, từ tốn kể

‘Nhớ khi ấy, cả em và tên đó đều là những Thú Vương hệ Linh Hồn, nhưng so sánh
tương quan hai bên, linh hồn của em có phần nhỉnh hơn hắn một chút, cho nên
mới vừa giao thủ không bao lâu, em đã nhanh chóng chiếm thế thượng phong, đánh
cho hắn ta tối mặt tối mũi’

‘Có điều, ngoại trừ sức mạnh linh hồn thuần túy, tên Hải Vương đó còn sở hữu
hai loại sức mạnh khác là Thủy Nguyên Tố và Nọc Độc Linh Hồn. Trong đó, Thủy
Nguyên Tố đối với em thì tương đối vô hại, bởi nguyên do đến từ kinh nghiệm
giao chiến lâu ngày với Kim đại nhân, tuy nhiên, Nọc Độc Linh Hồn thì hoàn
toàn ngược lại, so với sức mạnh linh hồn thuần túy của hắn, thứ này còn đáng
sợ hơn rất nhiều lần, chính nó mới là đầu sỏ thật sự, gây nên thương tổn linh
hồn nghiêm trọng của em’

‘Sau 5000 năm ngủ đông dưỡng thương, phần lớn Nọc Độc Linh Hồn đều đã bị em
bài trừ gần hết, lại cộng với sự trợ giúp đắc lực của Tổ Hồn mấy ngày hôm nay,
trong linh hồn của em đã không con bất kỳ một giọt Nọc Độc Linh Hồn nào nữa.
Chỉ là, sau khi bị em liều mạng đánh chết, oán niệm của Hải Vương ẩn chứa
trong Nọc Độc Linh Hồn là quá sâu, cho nên dù Nọc Độc Linh Hồn giờ đây đã
không còn, tia oán niệm đó vẫn tiếp tục chai lỳ, đeo bám linh hồn của em’

‘Chỉ một tia oán niệm mà thôi, Tổ Hồn cường đại như thế, sao lại không tịnh
hóa được?’ Đăng Dương chau mày khó hiểu

Cổ Nguyệt đáp ‘Tất nhiên là được chứ sao không, chẳng qua là khả năng tịnh hóa
của Tổn Hồn quá mức thuần khiết và mạnh mẽ, nó sẽ không chỉ tịnh hóa mỗi tia
oán niệm kia đâu, mà sẽ tịnh hóa luôn cả linh hồn của em nữa đấy’

‘Vậy thì phải làm sao bây giờ? Không lẽ cứ để mặc cho tia oán niệm kia đeo bám
em cả đời?’ Đăng Dương có phần tức giận

‘Đương nhiên không!’

Cổ Nguyệt vỗ vai Đăng Dương, thong thả nói ‘Đối với tia oán niệm cứng đầu cứng
cổ này, có thể không dùng Tổ Hồn để đối phó được, nhưng ca thì lại có thể đấy’

‘Ta?’ Đăng Dương ngạc nhiên chỉ vào mặt mình ‘Ta thì có thể làm được… à mà
thôi, em nói đi, ta cần phải làm những gì để giúp em loại bỏ tia oán niệm này
đây?’

‘Muốn loại bỏ tia oán niệm ghê tởm này ra khỏi linh hồn của em, ca cần phải có
ba thứ’ Cổ Nguyệt đếm ngón tay, liệt kê từng món một

‘Thứ nhất là món Báu Vật Phản Tổ - Ngụy Tổ Hồn mà ca đang nắm giữ. Ngụy Tổ Hồn
là một phiên bản phỏng chế bậc thấp của Tổ Hồn, được chính hồn lực thuần khiết
của Tổ Hồn tạo ra, cho nên vẫn có khả năng tịnh hóa vô cùng lợi hại, nhưng
không phải quá mạnh, phi thường phù hợp với trình độ linh hồn của em’

‘Thứ hai là Phục Linh Quả, một loại linh dược cao cấp, có tác dụng phục hồi
linh hồn rất tốt’

‘Cuối cùng là Dưỡng Hồn Hoa, cũng là một loại linh dược cao cấp, có tác dụng
dưỡng hồn rất tốt’

‘Phục Linh Quả, Dưỡng Hồn Hoa’ Đăng Dương lẩm bẩm tên gọi của hai linh dược
cao cấp trong miệng, tại sao hắn lại cảm thấy, hai cái tên này có chút quen
quen nhỉ, tựa hồ đã từng nghe ở đâu đó

Thấy Đăng Dương nhíu mày đăm chiêu, Cổ Nguyệt nghĩ là Đăng Dương đang lo lắng,
không biết tìm hai loại linh dược kia ở đâu cho nên liền nói

‘Dương ca, ca không cần phải lo nghĩ quá đâu, cả Phục Linh Quả và Dưỡng Hồn
Hoa đều là nhưng loại linh dược cấp cao có sẵn trong Vươn Thiên Dược rồi, ca
chỉ cần sử dụng hồn thuật Áo Choàng Lông Ngỗng, dịch chuyển về đó hái là được
ngay’

‘AAAA!’ Đột nhiên, không hiểu vì sao, Đăng Dương lại a lên một tiếng rõ ro,
nhất thời làm cho Cổ Nguyệt hỏi chấm đầy đầu

Nhờ có Cổ Nguyệt gợi nhắc, Đăng Dương rốt cuộc cũng đã biết, cái cảm giác quen
quen kia là từ đầu mà có rồi. Chính là nằm trong vô số loại linh dược quý
hiếm, mà hắn đã lạnh lùng nhổ sạch sành sanh trong lần đầu tiên đến Vườn Thiên
Dược, rồi đem bán hết vào Cửa Hàng hệ thống để đổi lấy một đống điểm Tích Lũy.

Biết rõ lỗi lầm tai hại do mình tạo ra, Đăng Dương không khỏi xấu hổ gãi đầu,
áy náy nhìn Cổ Nguyệt, nói

‘Thực ra, thực ra… trong Vườn Thiên Dược, không còn một gốc linh dược cao cấp
nào đâu, tất cả đều bị ta nhổ bán hết rồi. Thực xin lỗi, Cổ Nguyệt!’

‘HẢẢẢẢẢẢẢẢ!’ Cổ Nguyệt nghệch mặt ra, khóe miệng giật giật ‘B.. b..án… bán hết
rồi??????’

Đăng Dương xấu hổ gật đầu, phi thường hối lỗi nói ‘Nhưng mà không sao đâu, em
cứ tin ở ta, bằng mọi giá, ta cũng sẽ tìm được cả Phục Linh Quả và Dưỡng Hồn
Hoa về cho em, ta xin thề!’

Lúc này, biểu cảm kinh sợ trên mặt Cổ Nguyệt đã dịu lại, tựa hồ cũng không quá
tức giận như Đăng Dương vẫn nghĩ, ngược lại còn cực kỳ ôn hòa nói

‘Không sao đâu, trong Vườn Thiên Dược có thể hết linh dược, nhưng trong Kho Dự
Trữ Hoàng Cung vẫn còn rất nhiều hạt giống, với nó, chúng ta có thể gieo trồng
lại từ đầu’

‘Vẫn còn hạt giống? Làm sao ta lại không biết nhỉ?’ Đăng Dương giật mình ngạc
nhiên.

Hắn hiện tại đã là chủ nhân của thành Cổ Loa, khi ngồi trên Ngai Vàng Cửu
Long, nắm giữ toàn bộ hoạt động của thành Cổ Loa trong tay, hắn đáng lý ra
phải biết được những điều này chứ nhỉ?

Cổ Nguyệt nghe vậy thì phụt cười ‘Dương ca, ca lại ngộ nhận nữa rồi!’

‘Ca làm chủ nhân của thành Cổ Loa, đâu có nghĩa là việc gì ca cũng phải quan
tâm, việc gì ca cũng phải quán xuyến đâu. Người ngồi trên Ngai Vàng Cửu Long
chỉ dùng thời gian quý báu của mình để giải quyết những chuyện quốc gia đại sự
mà thôi, còn mấy cái việc trồng cây, gây giống cỏn con này, sẽ có những người
bên dưới đi làm’

‘Ra là thế!’ Đăng Dương chớp chớp hai mắt, nét xấu hổ và hối hận trên gương
mặt tuy vẫn còn, nhưng không nhiều như trước, thay vào đó là sự tò mò, hứng
thú khi tìm được những thông tin, kiến thức hấp dẫn mới

‘Vậy Cổ Nguyệt này, nếu chúng ta bắt đầu trồng từ bây giờ, thì sau bao lâu sẽ
thu hoạch được hai loại linh dược cao cấp như Phục Linh Quả và Dưỡng Hồn Hoa?’

Cổ Nguyệt đáp ‘Cũng không lâu lắm, nhanh thì vài ba tháng, nhiều thì một năm
là có thể thu hoạch được rồi. Thậm chí, nếu như được Long Mạch của Đại vương
triều Âu Lạc tận tình săn sóc, thời gian thu hoạch sẽ còn rút ngắn hơn nữa’

Đăng Dương khí thế ngất trời, cười nói ‘Thế thì tốt, đợi có thời gian thích
hợp, ta sẽ cùng em dịch chuyển về thành Cổ Loa, một lần nữa, tự tay vung trồng
lên Vườn Thiên Dược của chúng ta!’

-------------------------


Hào Quang Mặt Trời - Chương #452